Đang ở sở làm, cô Mười nghe chị Sáu alu chiều làm về ghé ngoại nghe, có chút chuyện. Nghe bộ ngần ngừ trong điện thoại, chị Sáu nhắc việc gấp đó, ráng ghé một chút thôi.
Mười mới về tới, chị Sáu kéo tuốt vô phòng trong: Tao thấy dượng Mười bộ dạng lúc này kỳ lắm. Chở bé Nhí qua đây chơi mà rảnh rang lúc nào thấy dưởng ngồi nhắn tin lúc đó, gởi ai hổng biết, thấy a... nhoay nhoáy suốt buổi, lâu lâu còn cười một mình, chát chít với ai không biết, bay về coi lại coi sao nghe, có chuyện chi chớ trách tao thấy không nói.
Mấy ẻm ngoài đời bây giờ a, tụi nó nghề lắm biết hôn, cứ đi tiếp khách mấy ông Hà Nội vô, kara kareo có ngày. Cô Mười nghe chuyện cười: Ây dà, Sáu khéo lo, ông xã nhà em gi gỉ gì gi cái gì cũng có một tý, nhậu nhẹt, cafe này nọ chớ cái vụ em út ổng không có đâu à nghen, yên chí lớn đi.
Mấy ẻm ngoài đời bây giờ a, tụi nó nghề lắm biết hôn, cứ đi tiếp khách mấy ông Hà Nội vô, kara kareo có ngày. Cô Mười nghe chuyện cười: Ây dà, Sáu khéo lo, ông xã nhà em gi gỉ gì gi cái gì cũng có một tý, nhậu nhẹt, cafe này nọ chớ cái vụ em út ổng không có đâu à nghen, yên chí lớn đi.
Bữa ấy cô Mười tới dự sinh nhật Hà, bạn chơi hội các má từ hồi con bé lớn học tiểu học tới giờ. Lúc ra về Hà kéo Mười lại: Ông xã mày lúc này sao há, thấy chờ đón bé Nhí ở ngoài cổng trường, bữa nào cũng gạt chống xe ngồi bấm điện thoại hổng thèm nhìn ai, thỉnh thoảng còn cười cười một mình nữa, nghi lắm... ầy, mà không có gì thì thôi, đừng nói ổng tao nói nghe. Mười cười cười: Oài... ổng mới có cái điện thoại mới, ngồi không vọc chơi ý mà.
Đi về Mười nghĩ trong bụng ổng ngang ngược ở đâu đâu chớ làm sao có chuyện này nọ được. Sanh hai đứa con gái ổng nói tui hoài ăn ở sao đó có phước cho con nó nhờ mà.
Đi về Mười nghĩ trong bụng ổng ngang ngược ở đâu đâu chớ làm sao có chuyện này nọ được. Sanh hai đứa con gái ổng nói tui hoài ăn ở sao đó có phước cho con nó nhờ mà.
Một chiều đưa con đi khám răng. Con bé con đang niềng răng, định kỳ phải thường đi khám, thường thì cha chở bé đi, bữa nay được nghỉ làm sớm nên Mười đưa bé đi, tiện thanh toán luôn tiền thuốc. Nha sỹ Hiên là bạn học cũ, cô Mười dặn Hiên nếu ông xã đưa bé đi khám có phải mua thuốc hay làm gì đó, nhớ nhắc ảnh làm liền kẻo quên. Bác sỹ Hiên trách nhẹ: Lần nào cũng có nói chớ, thấy ảnh ngồi bấm bấm điện thoại hoài, gật gật, cười cười vậy chớ biết có nghe không.
Bất quá tam, có tới ba người bạn thân của gia đình nói vậy, hổng lẽ...
Mà lạ, lúc rày ổng nghiêm chỉnh hơi bất ngờ. Sáng đưa con đi học, chiều đón về, có đi nhậu đẩu đâu cũng đưa con về nhà xong đã. Rồi ngày nghỉ đi đâu cũng ríu ríu bố con, uống cafe với bạn cũng chở con đi. Hay là ổng có cái bài chi đây? Mười bỗng thấy lo...
Mà trời ạ, ai biết đâu nào, người ta chớ đâu thánh thần chi, đi nhậu miết, nơi quán xá em út nhóc, lỡ lúc say mềm người...
Coi điện thoại của nhau không phải thói quen của nhà mình rồi. Có lúc tính quơ cái điện thoại của ổng mở coi có gì không, thấy kỳ kỳ, lại thôi, Mười không muốn làm vậy.
Tính mãi có một cách là hỏi con gái. Ờ, vậy mà hổng nghĩ ra. Trẻ nít tinh nhanh lắm, thiệt thà có sao nói vậy. Lựa một chiều có hai mẹ con cô Mười hỏi khéo: Lúc rày bố con hổng thèm cho mẹ đi chơi chung ha, bộ hai người có nhiều bạn mới sao thấy bố nhắn tin hoài hoài vậy? ...Oài, con bé tỉnh queo: bố viết tin nhắn lưu ấy mờ, bố nói lớn tuổi mau quên, có câu chữ nào khoái khoái là bố viết rồi lưu tin nhắn. Mười hỏi chi vậy. Con bé ngạc nhiên: Ơ thế mẹ không biết à? để tối về nhà bố mở ra viết bài, bố chơi blog!
Ầy dà... "có vậy cũng hổng nghĩ ra". Thật bất ngờ và hơi mắc cỡ với ý định "điều tra" cô con gái , Mười giả lả: Vậy sao, viết blog, viết văn rồi không chừng ít bữa bố con còn biết làm thơ nữa không chừng... hay là từ giờ mẹ giao bố phụ đạo môn Văn cho Nhí được hôn...
Thì ra là tại cô nàng... Blogspot! Thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô Mười cũng cười một mình.
vậy thì chờ tới đọc thơ Mười trên Blog. Lo thơ lúc đó ghép một câu hồi hôm bữa chờ con chơi nhà ngoại, 1 câu bữa cuối tuần ngồi chờ Nhí khám răng, câu nữa lúc đón con ở cổng trường. Trời, chắc nhiều hình ảnh lắm :)
Trả lờiXóaCười nhất cái còm của Lana. Dưng mà blog thì kể ra cũng nghiện thật. Nhất là những ai thích viết lách.
Trả lờiXóaAnh Đỗ hóm hỉnh ghê. Hóa ra blog còn có sức mạnh hơn "em" nữa. Mê blog là vậy đó.
Trả lờiXóaBạn Lana chọc quê tui. Đúng là tui ếch thơ nhất. Ngày xưa biết làm thơ cho báo tường kiểu như:
Trả lờiXóa"Trường ta có luống rau xanh,
Đấy là rau muống nấu canh đấy chứ(!)"
-Bạn Phú à, tôi thấy ngày nào bạn cũng có bài, có khi 2 bài, vậy là cũng ghiền chứ nhỉ.
Trả lờiXóa-VMC, chơi blog vui phết, có khi ghiền nữa. Cái vụ hay ngồi cười cười một mình ít nhất có ở hai ông, đang yêu và đang đọc blog.
Trả lờiXóaMúa rìu qua mắt Phú, thơ con cóc nè Lana, có đủ mấy chữ lủng củng nhà "ngại", khám răng, cổng trường luôn:
Trả lờiXóaMột hôm đưa con về ngoại,
Nhà vắng, bạn chẳng có ai.
Tôi ngồi lưu tin điện thoại.
Vợ tôi nghi tôi có bồ.
Một hôm tôi đang đứng chờ,
Cổng trường, chợt một ý thơ,
Thấy vui tôi lưu điện thoại.
Vợ tôi nghi tôi có bồ.
Một hôm viết bài dang dở.
Chờ con phòng khám ngoài giờ,
Ý hay tôi lưu điện thoại.
Vợ tôi nghi tôi có bồ.
He he...
hehe. Thơ bác rất vui. Vậy cho đời nó tươi. Bác nhỉ
Trả lờiXóaWow, bác nì đẻ ra thơ nhanh quá. Sau này có ai phỏng vấn nhớ kể thêm phần Lana gợi ra ý tưởng nha :)
Trả lờiXóaChúc mọi người cuối tuần vui vẻ.
Trả lờiXóaHôm rùi đại ca gọi điện rủ đến quán ... " nhậu chơi " , nghe nói có anh chị NT thế là cô em đội mưa đến liền . Suốt cuộc , dù cười nghiêng ngả nhưng cô em vẫn thấy " quái lạ , mình cũng thuộc loại ghiền sms nhưng đại ca còn bệnh nặng hơn nhiều . Nhưng sao chỉ thấy ổng sms đi mà chẳng thấy ai sms lại ". Gần cuối buổi mới sực nhớ ra và ngày hôm sau có ngay " CHUYỆN VUI SUI GIA ".
Trả lờiXóa-N.H.Quế,
Trả lờiXóaTếu táo cho đời nó tươi, nó trẻ bạn mình ơi.