Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010

Chuyện người quê.

Đi làm về nghe tiếng ai cười đùa rổn rảng trong nhà, ra là cậu Tư ở quê lên.

Ông vỗ vai hớn hở nói chờ bây lâu quá tính dzề dưới. Hỏi thăm cậu lên tới lâu mau ông nói cỡ nửa tiếng có. Xịa, vậy mà nói lâu. Ông cười ha hả, bữa nay cho cậu ngủ đây mơi dzề, rồi ới vào trong bếp kêu bà thị xã nhà tôi mần chút gì cho cậu nhậu với thằng Mười coi. Chà, lúc này coi bảnh tẻng, mập, mà làm sao tóc bạc hết trơn dzậy nè? Ông cười lớn.

Cậu Tư ở tuốt dưới An Giang. Ông đậm tính nông dân miền Tây, thiệt tình ngay thẳng, ham làm ham nhậu. Ông kêu tôi theo bên vợ tới thứ Mười lận.

Cậu Tư có thói quen uống rượu rót ra ly lớn, thứ ly có tay cầm để uống bia. Mỗi lần rót ra chừng hai phần ly cậu gọi là một quai. Trong túi ông bao giờ cũng có cái chung nhỏ cỡ ngón chân cái. Ông bụm cái ly bằng ba ngón tay, tự mình múc rượu cho từng người, ngón tay trỏ ngập trong ly rượu hết phần ba, ông nói vậy là vừa hớp. Mới quen thấy cả ngón tay ông nông dân trong ly rượu, uống mấy ly đầu thấy ớn, riết rồi cũng quen chẳng thấy đau bụng đau bão gì, có chăng là đau đầu vì uống nhiều rượu quá.

Cậu cháu làm một hơi được hơn quai, hỏi thăm bà con qua lại rồi ông kể chuyện nhà ở dưới quê.

- Ây dà... năm rồi mần ăn thất quá, nợ lút đầu. Tợp chung rượu, ông vào chuyện.
- Vậy chớ năm nay cậu Tư mần gì? Ông nói mần cá mần lúa đủ cả. Rồi ông tiếp:
- Nói vậy để biết chớ không phải lên mượn tiền mượn bạc bây đâu, hà hà...
Cũng không phải thất mà tụi nó ép quá. Bây coi, khi nó chê cá nhỏ, mình nuôi theo ý nó, nó lại chê lớn quá lứa khó bán, mần hết sức mà bán ra hổng được nhiêu. Người ta nói thiếu đầu ra sao đó. Tới mãn năm coi lại tiền bạc mới hay, cả năm mình cắm mặt xuống nước xuống ruộng mần cho chúng ăn, khó mà khá lên được.

Ông kể năm rồi thằng Hai Sang con cậu mần ba bè cá ba sa trên sông, vốn liếng rồi vay mượn tính ra cũng kha khá. Nuôi tới lứa chẳng lái nào chịu giá, cám bã mỗi ngày mỗi lên cùng lúc hết trơn tiền bạc. Ây dà... bây tính coi, ai đời thương con, thằng Hai dẫn con qua sông chơi, xách theo hai con cá lớn chỉ đủ ăn tô hủ tiếu rồi về không thêm được ly cà phê, buồn tha thiết.

Rồi lái cũng tới chứ không phải bỏ, nhưng phải nhận là cá ông Tám nó mới chịu mua. Hỏi ông Tám nào, cậu Tư nói thì thằng Tám Tàng con bí thơ chớ ai, từ ngày cha nó lên tỉnh rồi tới lượt nó lên huyện tới giờ phách dữ lắm. Bán mà buồn, lái trả mười phần tới mình còn có bảy tám. Dã man hết biết. Cuối năm may có lúa kéo lại chút đỉnh, vẫn còn nợ bộn à, trời thương có nhỏ Sương con bà Sáu làm bên ngân hàng huyện khoanh nợ cho khỏi trả lãi nữa.

Ông cầm ly rượu làm cái oóc, lặng một hồi rồi kể tiếp.
- Tao nói thằng Hai bán mấy công ruộng trả dứt nợ cho rồi, hồi đời ông ngoại bay tới giờ đủ ăn, ngủ khỏe, khỏi giàu sang cũng không mắc nợ ai hết.
Hai Sang nói cha đặt tên tui dzầy phải để tui mần chớ. Nó nói tụi nó tính năm nay lập cái hội nuôi cá chi đó, trước trong xã sau tới huyện, vụ này thử ép nữa coi tụi nó thả hết cá ra sông bỏ, khỏi bán coi ai đói cho biết. Không có bán ruộng, nông dân bán ruộng là hết, cha bán ruộng tui bỏ xứ tui đi đó.
Rồi nó quay qua trồng ấu Đài Loan, sẵn cồn bển có mấy công nước ngập, mướn mần ấu không cũng kiếm được một mớ trả nợ, tội cái nhìn tay chân con vợ nó trây trớt vì gai ấu thấy mà thương.
...
- Thôi chuyện có bấy nhiêu. Hai Sang nói cha lên thành phố chơi với anh Mười đi chớ ở nhà cha nhắc Sài Gòn với ảnh hoài, chuyện nhà để đó tui lo.

Chợt nhớ ra chuyện gì, ông nâng ly làm một cái gọn ơ rồi nói í quên, cái thằng bạn cháu lúc trước hay lại chơi rồi dẫn cậu đi nhậu, tao quên tên mất tiêu...
... Ờ thằng Giang còi, lúc này sao, còn nhậu dữ hôn? Bữa nào có giờ kêu tới cái quán chi đó, nó dẫn cậu tới nhậu mấy lần. Chà... chỗ đó có mấy con nhỏ trắng tươi, xinh xắn hết sức, cỡ mình mà tụi nó anh anh em em nghe đã cái lỗ tai.

Dường như quên ngay chuyện quê vừa kể, ông cầm ly làm thêm cái oóc thật kêu rồi cười ha hả. Bà thị xã nhà ngồi chơi nghe chuyện từ tối tới giờ vỗ vai ông, xưa rồi Tư ui, cỡ Tư với Mười bi giờ hổng còn ai ngồi quán có em út đâu, ngồi nhà nhậu cho khỏe, Tư muốn nhậu cỡ nào con chiều hết. Mà cái anh Giang còi Tư nói đó, ảnh đi biển rồi, cả năm mới về lận.

Múc thêm quai rượu nữa trở ra đã thấy cậu Tư nằm quay nghiêng trên xa lông, ngáy nhè nhẹ, miệng vẫn còn một nửa nụ cười. Đúng là ông đã quên thằng Hai Sang với ruộng với lúa, với cá với nợ ở dưới quê, ông đang đi tới nơi quán rượu có các cô gái trẻ chỉ biết cười vui và gọi ông bằng "anh Tư ui" trìu mến...

4 nhận xét:

  1. Trời. Thèm nhậu quá bác Đỗ ơi. Nghe kể muốn làm cái ót quá.

    Trả lờiXóa
  2. Bưa nào vô SG nhờ Đỗ giới thiều với anh Giang còi nhé. Anh ấy dẫn đi nhậu chắc dzui lắm, ông Năm còn khoái mờ.

    Trả lờiXóa
  3. Bạn Phú muốn làm cái ót cũng phải chờ đến chiều cho mát. Bữa nay SG nóng quá xá nóng.

    Trả lờiXóa
  4. Việt có trang riêng, cho nó vui, đội blogspot nhiều cái hay lắm. Tôi sẽ ghé bạn mỗi ngày.

    Trả lờiXóa