Ở một góc đường phố trung tâm thành phố có một nhà hàng nổi tiếng bao năm nay với các loại bánh ngọt tuyệt hảo. Đó là nhà hàng Givral, cái tên gọi thân thuộc với người Sài Gòn đã từ lâu. Ở đó vừa bán bánh, vừa cà phê sáng, và dát trưa chiều có bán nhà hàng.
Sài Gòn không thể có góc ngã tư nào đẹp hơn thế. Bạn có thể ngồi ở đó vừa uống cà phê, ăn sáng hay ăn uống một chai bia, vừa cảm nhận cuộc sống đường phố qua lớp kính trong suốt bao quanh nhà hàng.
Có một thoáng tà áo dài nhẹ lướt ngoài ô cửa, có tay trong tay nắm chặt, đôi lứa qua đường hay tiếng ồn ào quen thuộc của dòng người xe nối đuôi nhau, lâu lâu chợt len qua khe cửa kính hẹp.
Bên kia đường là nhà hát thành phố cổ kính, thân quen đổ dài bóng nắng. Khách sạn Caravelle quý phái nằm dưới một chút và góc kia là nhà hàng Lam sơn bán đùi cừu cơm nị của già Bảy Thuận. Sài Gòn thật thanh bình và thân thương.
Có một nhóm bạn tứ xứ chơi thân với nhau, lâu lâu gặp nhau thường hẹn ngồi Givral. Mỗi lần tới, bước vô cửa là Sáu Minh, con trai nhà Mai Hạc trà danh chơi chung nhóm đưa mắt một lượt tìm kiếm "muội" và "bố", hai người phục vụ bàn thường xuyên ở đây, họ đều là người Hoa, hiếu khách và rất hay cười.
-Chào bố. Đó là câu nói cửa miệng của Sáu, quay qua kiếm cớ cười toe với muội một cười, rồi mới đi lại ngồi bàn quen thuộc.
-Ô là là... chào Sáu Minh mạnh giỏi, "la dze" chứ?
Thường đứng bên tay nắm cánh cửa kính ra vô, người bồi bàn già ấy mỉm cười nhớ khách.
"Bố" có một nụ cười rất hiền, ông tận tình với khách đến không thể nỡ buồn ông một điều gì. "Muội" cũng rất hay cười. Thấy khách quen ghé là nhỏ Phụng, tên cô gái, đang làm gì cũng chạy ra, chào cái, cười cái, tít hết cả đôi mắt một mí, còn khuôn mặt bầu bầu ửng hồng xinh xắn như búp bê. Cho tới bây giờ nhớ, là thấy những gương mặt thân thương của họ cùng với nụ cười.
Là người Hoa, họ phục vụ khách theo phong thái người Hoa, ân cần, niềm nở và để luyến lưu cho khách. Khi nào cũng áo trắng thắt nơ, khi nào gặp mặt cũng là nụ cười và khi nào cũng thấp thoáng ở bên cửa kính. Bạn có một cử chỉ hơi khác hay đưa ánh mắt như tìm kiếm, họ hiểu ý và nhanh lắm, sẽ có miếng nước tương, dĩa ớt nhỏ hay là thứ gì đó đúng là bạn đang cần.
Nằm kế bên nhà hàng Givral là một quán bia nhỏ mang tên Bố già. Cái tên ấy là anh em tự kêu với nhau vậy chớ quán không bảng hiệu, không quảng cáo, chỉ những người biết mới vô. Quán bé xí xì xi, chừng mấy mét vuông chứa đồ và đủ cho mình chủ quán đứng lên ngồi xuống xoay trở. Khách vài ba người ngồi ghế xúp dưới mái hiên ngoài lề đường Lê Lợi trước cửa quán, uống bia lạnh không mồi.
Tàu về bến buông neo. Ngoài Nhà Bè, cảng thực vật hay khu cảng Sài Gòn, đâu cũng vậy, làm xong thủ tục là anh em thủy thủ hết ca trực vội vã đi bờ sau những ngày lang thang biển. Người có gia đình thì trở về nhà, người ở tỉnh thì đi chơi thăm bạn bè đâu đó. Lần nào cũng vậy, đi bờ buổi tối chung với cu Cự Tửu là phải lội bộ tới thương xá Eden góc đường Lê Lợi Đồng Khởi, ngồi uống bia cho đã, tới khuya ngất ngư rồi mới về thăm nhà.
Bố già, người đàn ông lớn tuổi, tóc để dài và bộ râu cũng dài, áo thun quần soọc một mình ngồi quán bán và tiếp khách. Ông chủ quán từng trải, hiểu đời nhưng trò chuyện là thấy ông chừng mực, hiền lành. Ông ưa chuyện với những người khách hiểu biết, ưa khôi hài, ngang tàng và hơi bụi bặm một tí, tại bởi khách tới uống bia nơi đây vốn đã là khách chọn.
Sài Gòn những năm ấy có hai nơi ướp bia lạnh ngon nhất là ở đây và quán Mỹ Nguyên lâu đời của dì Hai ở đường Nguyễn Thiện Thuật. Những chai bia được ướp trong nước đá trộn thêm ít muối cho một nhiệt độ thích hợp, bia đúng tầm, đặc kẹo, sền sệt, nhừa nhựa, lạnh ngắt nhưng vẫn giữ được mùi bia thơm, uống vô tới đâu biết tới đó.
Những chuyến đi biển chung với cu Cự Tửu nên mới biết nơi này, tối đêm về chung hai thằng cùng ghé, không có nó thì đi một mình, về đây làm chay ít chai ướp lạnh, dóc với chủ quán vài câu chuyện, đã gì đâu.
Xe cộ và người đi càng đêm càng thưa dần. Một vài cặp tình nhân chậm bước không nhớ đường về. Những nghệ sỹ, nhạc công tan hát muộn, ăn mặc đẹp và ai cũng điệu đàng cùng nhạc cụ đồ nghề, vội vã những bước chân hai ba bậc tam cấp nhà hát thành phố, để mau trở về nhà. Mấy xe khô mực, bắp nướng lâu lâu lượn qua lại dướn mắt, cười cười, gật đầu ráng mời chào thêm một vài vị khách cuối ngày. Những người bán vé số đã dần về, về nhà hay về đâu...
Ngồi đó, ở một nơi giữa trung tâm thanh lặng, nhâm nhi, nhìn ngắm, mỉm cười với cuộc sống đường phố về đêm thật nhiều thú vị, hiểu thêm đời, thêm người và yêu lắm Sài Gòn ơi.
Không biết bây giờ họ đang ở đâu rồi, "bố", "muội Phụng" và "bố già" bia lạnh ấy.
Nhìn chiếc cần cẩu đưa cánh tay dài màu vàng lia qua lại trên những bức tường quen, chợt nhớ họ da diết. Cái ô vuông Eden, Givral này có quá nhiều kỉ niệm với rất nhiều người Sài Gòn, đang ở đây hay đã đi xa, sẽ không còn nữa mai này, sẽ chỉ còn là hoài niệm.
Givral và bia lạnh bố già đã đi vào kỷ niệm. Khi khách sạn Caravelle đã nối dài qua đùi cừu cơm nị của già Bảy và kế bên là bia tươi Lion, bóng đổ nhà hát đã mất dần. Ở trung tâm này, nơi có những viên gạch nền móng đầu tiên của thành phố, nơi có lề đường đi bộ nắm tay nhau chậm bước dưới mái hiên cổ, có cột đèn cô đơn đầu phố, nơi ấy có những gốc Dầu rái cổ thụ vươn thẳng lên trời, thả xuống đường những cánh chuồn quay tròn trong gió, nơi ấy có những người từ lạ thành quen... đầy ắp kỷ niệm...
Một bữa nào nghe tin Givral sẽ ra đi thấy buồn buồn. Bữa nay tại nơi góc phố ấy, những bức tường của kỷ niệm đang rớt xuống những mảng vỡ cuối cùng...