Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Cây Goòng anh Sáu.

đường Ngô Văn Năm quận nhất có duy nhất một cây Goòng, khá lớn. Gốc cây một vòng tay người lớn ôm không xuể.

Một năm xưa, anh Sáu hải quân tới góc đường này đặt lên một chiếc ghế hớt tóc, đóng thêm cây đinh để treo lên cái kiếng soi trên bờ tường, một thùng đồ nghề thợ cạo để một bên. Anh sống bằng thu nhập ở lề đường góc phố này, tưởng mới đây mà đã mười bốn năm qua đi.

Một khúc lề đường có tới mấy cái ghế hớt tóc. Anh Sáu thường đi làm sớm lắm, sáng sáu giờ đi ngang là thấy anh ở đó rồi. Khi những đồng nghiệp lục tục tới, anh đã lạch xạch được cả tiếng, anh hớt tóc cho mấy người tập thể dục buổi sáng từ bến tàu Bạch Đằng về ngang, rồi mới nhẩn nha ngồi đọc báo.

Anh Sáu có thói quen vừa hớt tóc vừa trò chuyện với khách cho thời gian qua mau. Bữa nay anh bực mình, từ sớm tới giờ. Có một cây trứng cá, chim tha hạt, mọc lên trên lề đường làm bóng mát, tán đã xum xuê che mát được ba cái ghế hớt tóc, sớm nay tới chỉ còn trơn trụi cái gốc cây, có đứa quỷ nào chặt mất tiêu nó rồi. Anh than, người ta sao mà có người ác, cái cây trên lề đường, cho mọi người bóng mát chứ tội tình chi đâu, vậy mà, thiệt tình...

Anh chỉ tay về phía xa xa và nói nó là cây Goòng, do tay anh trồng đó. Ngày ấy nơi này ngoài mấy chiếc ghế hớt tóc của anh và đồng nghiệp, còn có thêm hàng cơm bình dân của chị Ba Giản bán bữa trưa cho thợ thuyền xung quanh khu vực Ba Son. Anh Sáu mang từ Nhà Bè sang bốn cây Goòng nhỏ, trồng trên dãy phố lấy bóng mát cho mọi người qua lại, tới đây hớt tóc, ăn cơm trưa hàng ngày. Chăm sóc ít lâu, mấy cây Goòng lớn lên nhanh lắm, thoắt cái thân cây đã to cỡ cổ chân người lớn.
Một bữa sáng đi làm, mấy bóng cây xanh biến mất, trơ trụi ba gốc cây bị chặt nham nhở. Hỏi ra là mấy người bảo vệ ở trong đây chớ ai, họ nghĩ sao nỡ chặt bỏ đi, họ nói sợ trộm leo cây vô cơ quan, sếp kêu chặt bỏ thì chặt thôi, ai biết gì đâu! Ôi trời!.. Anh Sáu than, ai cũng phá như mấy người đó chắc chết nắng hết, ở thành phố nhiều triệu dân này cứ mỗi người biết giữ lấy một cây xanh là Sài Gòn này đẹp lắm chớ. Lặng một hồi anh cười ha hả, tớ khoái cái cách các cụ ngày xưa ở quê, mỗi cặp vợ chồng mới cưới, góp gạch xây đường làng.

Cây Goòng còn lại vững chãi và vươn cao. Như bù lại, nó cứng cáp và lớn nhanh đến không ngờ.

Ngày ấy, tớ trồng mấy cây này là có ý cả đấy. Ở Sài Gòn có những cây Goòng, ấy cũng là một cách lý giải cho cái tên của miền đất này, của thành phố này đó, chú em mình có biết vậy không ta? Anh Sáu xếp kéo và vỗ nhẹ vào vai rồi tiếp, vậy nên nhìn cây Goòng kia tươi tốt xum xuê, mùa trái chín khô tách vỏ, bông trắng bay theo gió mình lại tiếc nhớ những cây năm xưa. Phải chi... chắc bây giờ dãy phố này rợp mát.

Ôi, anh Sáu ơi, anh thật giản dị bình dân mà lãng mạn và sâu sắc thế.

Cứ mỗi tháng một lần ghé anh Sáu hớt tóc. Trong tiếng kéo lạch xạch của anh là một câu chuyện lề đường khiến ta cứ luôn phải suy nghĩ.
Ai đó có dịp đi ngang đường Ngô Văn Năm, cả con đường ấy có một cây Goòng một, gốc nay đã lớn, tỏa bóng mát xum xuê. Đó là cây Goòng của anh Sáu hải quân. Anh trồng nó tới nay đã qua năm thứ chín.
Liên kết: *Bài anh Sáu.

16 nhận xét:

  1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  2. Viết sai chính tả, phải xóa viết lại, hi hi
    Rất là chân tình, mỗi sáng moon đưa chàng đi học đều ngang qua đây, vậy là từ nay sẽ đi chậm chậm lại để ngó cây chân tình này mới được.
    đã email cho bác, bác có nhận được chưa?

    Trả lờiXóa
  3. -Bạn Moon,
    Mới vừa sửa bài, thoát ra tự nhiên mất nhận xét của bạn, tưởng lỗi mình.
    Email của tôi: dolananh1998@gmail.com

    Trả lờiXóa
  4. Cây go`ong? nhỏ lớn thiệt tình là ko biết cây này, hôm nào chạy ngang xem thử, sẵn tiện xởn cái đầu luôn cũng được .

    Trả lờiXóa
  5. Đối diện quán hớt tóc của anh Sáu có quán nhậu cũng đông khách :))

    Trả lờiXóa
  6. -Bạn Moon,
    Cây Gòn ở giữa khúc đường, còn ghế hớt tóc của a.Sáu giờ gần cuối, khúc quẹo qua T.Đ.Thắng. Đường N.V.Năm ngắn xíu, bạn đi ngang sẽ thấy liền.

    Trả lờiXóa
  7. -Mía à,
    Đầu tiên là khuyên Mía hổng có được sởi.
    Còn cây Gòn, cây Goòn hay cây Goòng, là do cách phát âm, tại tui viết vậy cho nó xoáy. Nó là cây Gòn lấy bông Gòn làm gối, làm mền mát rượi đó thôi.

    Trả lờiXóa
  8. -Bạn Hậu,
    Đối diện cây Gòn, xéo một tí có Hai Lúa, nhà hàng Nhật,.. Tôi thích quán Hai Lúa, từ lâu rồi dù đã đổi tên, đổi chủ mấy lần, chắc tại mấy món ăn bình dân.

    Trả lờiXóa
  9. Hihi, tui cũng hay ngồi Hai Lúa với bạn bè :)

    Trả lờiXóa
  10. Biết đâu có một bữa nào cụng ly ở Hai Lúa bạn Hậu nhỉ.

    Trả lờiXóa
  11. a,troi dat oi,tai k thay ro cai hinh,neu co trai chac se nhan ra,vi hoi nho o que co thay,buoi chieu di ngang qua may cay do so lam vi ng ta bao co...ma

    Trả lờiXóa
  12. -Mía có biết ở miền Nam những năm trước có nghề hái goòng đấy, không biết dưới miền Tây bây giờ có còn nghề này không nữa.

    Trả lờiXóa
  13. Nhớ hồi xưa Hà nội có hớt tóc Đơ,tình cờ sáng nay đi tập TD lại thấy một tiệm Đơ bên đg Vọ thị Sáu.Ôg Đ.Nghĩa còn nhớ Ko nhỉ?

    Trả lờiXóa
  14. Bông gòn êm mát/Làm dịu thân em/Bóng cây rượi mát/Làm dịu nhân sinh/Ai có vô tình/Qua đường có nhớ/Hàng cây muôn thủa/Sống giữa chan hoà/Người và phố xá/Làng mạc gần xa/Cây cần có bạn/Như người cần nhau/Với một nỗi đau/Lòng cần ứa máu/Hàng cây đánh dấu/Kỷ niệm buồn vui/Cuộc chiến dập vùi/Mối tình hò hẹn/Tên cây điểm đến/Hãy trả lại tôi/Cả đất cả trời/Và tên em nữa

    Trả lờiXóa
  15. -AK7,
    Hớt tóc Đơ ở đường VTS có từ lâu lắm rồi chớ. Không chừng Đơ này bà con với Đơ HN thì sao, từ thời Tây ấy.

    Trả lờiXóa
  16. -anh Nhân ạ,
    Mình xứ nhiệt đới mà cây cối yếu quá, ở SG nhiều con đường không có bóng cây, lót gạch hết ráo.

    Trả lờiXóa