Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

Nhà báo "dỏm".

Hôm rồi đi chơi dọc mấy chục cây số bờ biển Thuận Hải, thử kiếm tìm một bãi bờ công cộng cho người dân không ra, than thở mấy câu blog chơi vậy. Bữa nay thấy báo Thanh niên viết bài dài Bãi biển của ai, vậy là mình chưa có già, vẫn còn này nọ thời cuộc phết. Mấy bữa ấy còn ngồi nhậu bụi với cư dân làng chài, mới biết bến thuyền của ngư dân bao đời nay cũng dần mất.
Hỏi thăm nói chuyện cuộc sống chơi, mấy nhỏ vui thiệt vui nói chú này nhà báo chắc. Nói báo chí chi, mấy đứa không thấy tui ôm tài chở mấy người này đi du lịch sao, vậy mà tụi nó hổng thèm tin.

Cuối năm rồi có hai lão hâm hâm rủ nhau đi chơi lang thang các tỉnh miền Trung. Đi đâu người cũng tưởng là nhà báo. Bữa ấy ở một khách sạn Huế. Buổi sáng ra, rầy rà mấy cháu tiếp tân đêm hồi hôm tắt máy chủ, không có internet làm lỡ hết bao nhiêu việc, mấy chú đêm còn viết bài. Mấy nhỏ dạ ran, nhìn nhau le lưỡi và xin lỗi, thế là hôm ấy trở đi mạng lúc nào cũng có. Bài đây là bài blog, hai thằng bạn thân đánh lẻ đi chơi dài ngày, biết là các bà thị xã thẽo theo bước chân nên viết như là bá cáo tình hình bước đi với vợ con và tám với bạn bè chớ báo chí nào đâu.

Bữa ấy ở một khách sạn Tuy Hòa, sáng ra trả phòng sớm để đi chơi sợ trưa về không kịp. Thấy một lão ôm cái laptop một lão cái máy ảnh lăm lăm, mặt mũi hơi nghiêm nghiêm, bà chủ khách sạn cười vui vẻ: mấy chú đi đâu cứ đi, chừng nào về nói mấy nhỏ nó mở phòng vô nghỉ, không tính tiền thêm đâu, lúc này cũng vắng khách.

Đi thăm đầm Ô Loan ở Phú Yên rề rà với dân dã, hỏi thăm chuyện bão lụt, cuộc sống của bà con sau cơn lũ lụt lịch sử cho biết cái cực của người ta, ai cũng vui vẻ nhiệt tình kể chuyện. Lúc về kiên quyết bán rẻ cho hai chú nhà báo kí hào sữa sống đã lột vỏ về làm bữa cháo hào nhớ đời. Lạ, ai cũng nghĩ hai ông nhà báo.

Ông bạn mình đùa vui kỳ này về dặn ai có đi đâu hội thảo hội nghị này nọ nhớ để dành mấy cái bảng tên, chữ tây càng tốt, không thì cái dây xanh xanh, nửa kín nửa hở, nhét bảng tên vào túi áo ngực, có lý à.

Đi chơi bụi, lão bạn chở mình suốt. Báo gì, nhìn lão mình lại thấy giống bác xe ôm thế nào ấy. He he...

Nói vậy chớ, đi vào đời sống dân dã khám phá được thật nhiều điều bổ ích, có những điều mà báo chí cũng không nói được.

10 nhận xét:

  1. và có những điều nhà báo thật và những cây viết chuyên nghiệp không thèm viết, hoặc không muốn viết và cả hổng dám viết. Nên mảng này Bác cứ thoải mái viết, Moon luôn luôn hào hứng đọc

    Trả lờiXóa
  2. Nhà báo dỏm như hai bác đi đâu cũng được cưng sướng he. Được đà bác cứ đi dài dài để tụi em được đọc càng nhiều entry dân dã bác nha.

    Mà, bữa sau có ký hào bác hú lên cho bạn đọc blog chạy tới hưởng ké cháo hào tươi với chớ :))

    Trả lờiXóa
  3. Nhà báo dỏm thì mới chịu đi, chịu nói chuyện với dân tìnhkiểu này thì nhiều nhà báo "xin" còn phải ngã mũ chào đấy bác :)

    Trả lờiXóa
  4. -Moon,
    Đọc các báo, nhất là báo mạng, thấy nhiều vấn đề lắm, biết vậy. Tuy nhiên đám mình chỉ tếu táo cuộc sống này, nghĩ về những người gần gụi xung quanh, ráng sao cho cuộc sống tốt hơn. Lý thuyết nhưng thật, lành.

    Trả lờiXóa
  5. -Lana,
    Tôi rất thích đi lang thang. Cái cách mình sáp vào người dân được là nếp sống bình dị. Dân mình ở đâu cũng hiền hòa và hiếu khách. Tôi nghĩ vậy đó.

    Trả lờiXóa
  6. -Phú,
    Chắc Phú cũng đi nhiều? Bạn có nghĩ biết uống "gựu", gựu gì cũng uống được, vui và dóc, là rất dễ gần với mọi người, phải không nhỉ.

    Trả lờiXóa
  7. Làm nhà báo freelance đi anh.

    Trả lờiXóa
  8. Anh có đầy đủ tố chất của một nhà báo "xịn" mà.Em thích đọc những entry bình dị và dân dã về cuộc sống của anh.

    Trả lờiXóa
  9. -VMC,
    Có rất nhiều chuyện làm, và làm báo nhà (blog) cũng là một chuyện làm khiến cuộc sống phong phú bạn nhỉ.

    Trả lờiXóa
  10. -Cám ơn bạn HoaLu, tôi cũng nghĩ bao người bình dân xung quanh mình với bao nhiêu chuyện đời giản dị và rất đáng quan tâm, bạn nhỉ.

    Trả lờiXóa