Thứ Ba, 10 tháng 8, 2010

Nhớ Mẹ.

Nam bộ có con Bù mắc, nó nhỏ cỡ con muỗi, màu xanh xanh, có khi nâu nâu hơi giống con Châu chấu nhỏ. Nhà nông còn kêu nó là con rầy.
Hàng năm
, lâu lâu lại có đợt con Bù mắc kéo nhau bay vào thành phố. Ngay ở Sài Gòn cũng có. Chỗ nào sáng đèn là có cả đám Bù mắc bu lại. Ngồi ăn cơm hay coi ti vi là nó xà tới. Chúng loe hoe quanh ngọn đèn, đã rồi rớt xuống một mớ chết dưới đất. Có năm, có nơi sáng ra quét đầy nhà con Bù mắc. Chúng mà bám vào người thì ngứa phải biết. Đầu tiên là gãi nhè nhẹ, rồi gãi mạnh hơn mới đã, rồi gãi đã tay thì thôi. Tới lúc đó là trây trớt chân tay, là nổi mề hết cả.
Một bữa thấy Mẹ ngồi gãi mà xót, nói đại: "Có bù mắc vô nhà là trúng mùa đó". Mẹ thôi gãi cười: "Ừ, thế cũng tốt, lúa nhiều, nông dân bớt khổ".
Mẹ nói nó giống con Thiêu thân. Người lớn tuổi hay nhớ về những kỷ niệm. Chắc Mẹ cũng luôn nghĩ về ngày xưa.


Nhớ ra con Thiêu thân. Hồi bé đi sơ tán về vùng quê, có lần được dự "đêm hoa đăng" của học trò. Những đêm ấy vui lắm. Tối đêm mà ai cũng quàng khăn đỏ như đi học, trống ếch cà rùng, mọi người mang đèn dầu hỏa thắp sáng trên một thau nước rồi để ở từng góc ruộng cho đám con Thiêu thân bay vào, rơi xuống và chết lớp lớp trong thau nước. Hồi nhỏ nhớ là nó làm hại cây lúa, chết đi là phải. Nhưng sao nó dại, tự lao đầu vào đèn, đúng là đồ con Thiêu thân. Con Bù mắc cũng gần giống kiểu con Thiêu thân, cũng dại, cứ thấy ánh đèn ở đâu là lao tới.


Những năm tháng thường đi về các tỉnh miền Tây, hai bên đường không có mấy công ty, nhà xưởng hay nhà cửa như bây giờ. Mới qua khỏi xa cảng đã thấy thôi là ruộng lúa bạt ngàn. Miếng ruộng này lúa mới cắt mấy bữa, đang đốt đồng thơm mùi rạ. Miếng kế bên lúa đang chín. Kế nữa lúa đang trổ đòng còn xa xa ngoài kia thấy người ta đang xạ lúa. Lúa mần quanh năm, là con Bù mắc nó từ đây mà ra.


Ngày đó còn đi biển. Sau mỗi hành trình, tàu về chạy trong luồng. Chiều xuống là lúc tàu về gần nơi thị tứ buông neo, khi ở Mỹ Tho, lúc Sa Đéc, Vàm Nao, cặp bờ lúc cảng Cần Thơ, Long Xuyên... Mấy nơi này nhiều Bù mắc lắm. Biết có nó là khó chịu nên tối đến tắt hết đèn trong phòng, đóng cửa táp lô thật kín, không hiểu bằng cách nào đám Bù mắc vẫn chun vô ngủ chung với mình. Thế là ngứa là gãi, ngứa riết gãi riết. Cả đêm nằm ngủ lơ mơ, đập, gãi, lại ngủ tiếp, riết rồi cũng quen, sáng ra là quên.


Năm ấy ở Sài Gòn cũng có nhiều Bù mắc. Biết tẩy tụi nó rồi, lại tắt hết đèn trong phòng, chỉ mở một cái ở hồ cá kiểng suốt đêm, đánh lừa Bù mắc sa vào hồ cho đám cá hồn nhiên ăn no. Ấy vậy mà vẫn có một đám Bù mắc tinh khôn chun vô phòng làm phiền mẹ. Thì ra là tại cái ti vi, mẹ nói vậy.
Sáng ra Mẹ vẫn bị ngứa, gãi trầy cả chân. Xót Mẹ lại nói: "Bù mắc nhiều chắc lại trúng mùa đó". Mẹ thôi gãi, lại cười: "Ừ, Mẹ quên, nhưng đừng có đánh lừa mẹ, Bù mắc hại lúa chớ trúng mùa là sao?"

13 nhận xét:

  1. Đọc xong, thấy thương những người Mẹ quá!
    Ngoài lề một chút, vì đọc và liên tưởng thấy trong mỗi con người chúng ta, cũng có những khoảng khắc thiêu thân đó Bác.

    Trả lờiXóa
  2. Vâng, thương mẹ. Mẹ nào cũng vậy...

    Trả lờiXóa
  3. -Moon, Phú,
    Lâu lâu mình cứ hay ngồi nhớ mẹ, những chuyện rất nhỏ. Cám ơn các bạn.

    Trả lờiXóa
  4. Nhớ mẹ biết bao giờ mới nguôi, ha Đỗ?

    Trả lờiXóa
  5. Mẹ già như chuối chín cây,gió lay mẹ rụng con phải mồ...mồ...côi...côi,phải ko bạn nhỉ?

    Gtl.

    Trả lờiXóa
  6. -Gtl,
    Biết là quy luật của muôn đời, và bạn cũng vẫn nhớ U bạn nhỉ.

    Trả lờiXóa
  7. Đúng rồi,canh rau muống+cà phấu&rưa chuột+mắm rươi.

    Gtl.

    Trả lờiXóa
  8. -Gtl,
    Cà "phấu" và "rưa" chua chứ.

    Trả lờiXóa
  9. 1980 , bọn em đang là sinh viên ĐHSP năm thứ 3 , được về VĨNH KIM , TIỀN GIANG kiến tập . Trời mới xẩm tối là lủ con gái SG phải chui hết vô mùng mà vẫn bị con bù mắc cắn , gãi gần chết . Hết đợt kiến tập thì đôi chân tím đỏ như hoa gấm . Trong khi mấy cô bạn miền TÂY cả tối nằm võng tòong teng ở ngoài vườn ( ca cải lương nữa chứ )thì vẫn bình yên vô sự . Nhưng mà con bù mắc đó sao không giống cái con bù mắc ở bài này , nó nhỏ xíu , đen thui à , chỉ giống ở cái sự tạo ghẻ thui .

    Trả lờiXóa
  10. -N.H.Quế,
    Oài, tui nhớ là lúc xanh, nâu, đen, theo vòng đời, nó là một thứ, chuyên cắn người lạ.

    Trả lờiXóa
  11. Buổi tối , lớp học sáng đèn , bù mắc tưng bừng như trẩy hội , thầy trò nghinh tiếp không kịp thở . Có ý kiến : tắt đèn cho chúng sang hết lớp bên cạnh , rồi mở đèn .
    Đèn tắt , tối thui , cả lớp im lặng ...
    Tiếng con gái run run : s..ợ.. w..á...!
    Đèn sáng , không khí yên tĩnh được 1 chút
    Cả lớp nhốn nháo : tụi nó lại vô kìa !
    Tiếng :ui da ... uida , xen lẫn tiếng đen đét , râm ran
    Buổi học có nguy cơ phá sản !
    Một tên đầu đinh la lên : cho em ra ngòai
    Rồi nó lao như tên bắn khỏi lớp , vài phút sau , nó quay về lớp , trong tay là 1 nắm ... hành lá !
    Nó đi từng bàn và đặt lên vài cọng hành (?)
    Mọi người ngơ ngác .
    Vài phút sau , lạ chưa , không còn 1 chú bọ mắc nào !
    Cô mỉm cười với nó : hành lá ở đâu ra vậy ?
    Nó bẽn lẽn : dạ , ở căn-tin , em xin mà họ không cho , nên em lấy !
    !!!
    Cả lớp hào hứng dặn nhau không được bật mí cho lớp khác
    Tên trộm thành căn-tin cười hè hè : yên tâm đi , tao lấy hết hành của căn-tin rùi , mấy bả đang mê fin Hàn quốc ...

    Trả lờiXóa
  12. -Ơ Ráo em,
    Cái còm này vui phết, mấy chuyện nhỏ nhưng có chi tiết, Ráo làm siêng viết một tí, phăng một tí, là có những câu chuyện vui để tếu táo đấy.

    Trả lờiXóa