Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Con cái người quê.

Lần đầu tiên lên thành phố, nó nhìn người ta, nhìn nhà cửa, đường đi, cái gì cũng lạ, cũng hấp dẫn.

Nghỉ hè, bà ngoại đưa nó lên ở với mẹ trên thành phố. Gia đình cô Mười đi vắng, mẹ con nó ở coi chừng nhà, tiện nghỉ hè thành phố một lần cho biết. Ngôi nhà lạ hơn nhà nó ở quê và chỉ có hai mẹ con nó. Nhà có thang, có lầu, nước máy quạt điện chạy xe xe, ti vi có hoạt hình cho con nít coi tối ngày, hay quá chừng chừng luôn. Không phải đi học, lại được ở bên mẹ tới cả tháng, nó sướng rêm. Không thể biết hết cảm xúc của nó, chỉ nhìn ánh mắt mở to, chăm chú quan sát vào một người nào đó hay một việc gì đó, là đoán chừng vậy thôi.

Nhỏ tám tuổi lớp Hai. Ở quê đi học, hàng ngày ra vô chỉ biết có ngoại. Mẹ nó làm việc nhà cho người ta ở thành phố đã nhiều năm, lâu lâu về chơi với nó ít bữa, rồi lại đi. Xa mẹ, sống với ngoại, không biết nó học ai, hay tự bản năng có mà nó siêng hết sức. Thấy ai làm gì cũng quan sát rồi để con làm giùm cho.
Tất cả mọi việc ở nhà này mà nó đã làm thật đơn giản, dễ dàng hơn nhiều so với những việc ở quê. Mang bình nước đá lên lầu hay ai cần một việc gì đó, cho mẹ hay cho cô Mười, nó dạ thưa rồi chạy phăm phăm. Được đi lên xuống thang lầu nó còn phái nữa. Ở nhà nuôi bồ câu, nuôi gà, chăm mấy con đó với người quê là chuyện nhỏ.

Bữa ấy thấy cô Mười làm chả giò, sẵn một lần cô làm nhiều luôn có ai tiện gặp ăn chơi lấy thảo. Thấy có việc, con bé xà tới. Ngó một hồi nó nói cô bày con cuốn coi, rồi cho con thử coi. Nhằm lúc cô có chuyện khác, đi đâu đó một hồi rồi quên lửng, để con nhỏ ngồi một mình. Khi cô Mười quay trở lại thì nó đã cuốn xong một rổ chả giò tổ chảng. Có tới sáu bảy chục cuốn chả giò chứ ít sao, một mình nó cuốn. Mới tập cuốn lần đầu nhưng cuốn nào ra cuốn đó, tròn trịa, đều đặn như xếp và khéo léo vừa hết bánh hết nhân luôn. Trời đất, con cái nhà ai mà giỏi quá vậy trời? cô Mười ngạc nhiên khen nó.

Trước bữa về lại quê, nó khoe quà của cô Mười đi chơi xa về cho nó. Mặt con bé thật rạng rỡ. Nó ngạc nhiên, không nghĩ nó sẽ được những món quà như thế, vì mẹ nó còn chưa mua được. Rồi nó sẽ khoe với mấy nhỏ lối xóm cho phát thèm.
Nó không biết nó cũng giống những trẻ khác thôi, xứng đáng được nhận những món quà còn phải đẹp hơn như vậy, còn nhiều hơn như vậy.
Cô Mười hỏi con đi chơi được nhiều chưa, rồi còn muốn đi chơi đâu nữa không, nó cười cười miết, im lặng và lắc đầu. Chắc nó nhớ mấy bữa trước mẹ nó dẫn đi Đầm Sen, Sở Thú, mỗi món mỗi mười ngàn làm mẹ nó than trời. Hồi, lúc mọi người dợm đứng lên nó mới vói theo, con muốn đi siêu thị. Mẹ nó la đi hoài rồi còn đòi đi chi nữa.

Nó bám tay cô Mười cười trong veo: con chỉ thích đi cầu thang cuốn thôi mà.

8 nhận xét:

  1. Con cái người quê thật dễ thương, mà siêng năng lễ phép thì không mấy "con cái người phố" bì kịp...

    Trả lờiXóa
  2. Ừa, ở quê phải làm tự khắc thành siêng, thiếu thốn nên tự không đòi hỏi.
    'con cái người phố' mà ngơ ngác giống người quê thì lại thành không bình thường vậy. Đâu ai chọn được chốn sinh ra nên thôi không muốn làm phép so sánh.

    Nhưng đồng ý, bé trong bài dễ thương quá. Cái rổ chả giò nhìn cuốn thật khéo và rất đều.

    Trả lờiXóa
  3. -Phú,
    So tụi con nít phố, quê với nhau cũng khó, có đứa chỉ biết siêng học thôi, nhưng siêng làm, vượt khó thì con cái người quê chắc là hơn chăng.

    Trả lờiXóa
  4. -Lana,
    Con bé con quấn một mình đó, lần đầu, nhanh nữa. Không nghĩ nó làm được thế.

    Trả lờiXóa
  5. Đọc cái bài này, muốn về đét một cái vô mông thằng nhóc ở nhà, coi con người ta kìa, bây lớn mà biết đủ thứ chưa.
    Nhìn cái mặt cô bé, thấy cũng dễ thương nữa Bác.
    Thích đọc những cái đời thường như vậy nè Bác.

    Trả lờiXóa
  6. -Bạn Moon,
    Ầy, đừng có đét sảng cái mông anh bạn nhỏ, rồi nó sẽ làm được, nhiều việc còn lớn hơn nữa chớ.

    Trả lờiXóa
  7. Rùi mần răng mà thanh tóan hết cái rổ thành phẩm đó hả anh ĐN ? bé Nhí có mần được cái nào không ?

    Trả lờiXóa
  8. -Ráo em,
    Mần nhiều, ai ăn lấy, còn để trữ lạnh, chừng nào ăn lấy chiên lại.
    Vụ này bé Nhí rất kém nhiệt tình và mau chán, khg ép được, chắc lớn thêm một ít nữa mới ham.

    Trả lờiXóa