Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010

Cô Chi.

Cô Chi quê Vĩnh Long, được bà thị xã nhà tôi đưa lên Sài Gòn phụ giúp việc nhà. Có cô cũng đỡ nhiều vì vợ chồng đều đi làm mỗi ngày, chiều tối mới về.

Cô Chi không lấy chồng, thua tôi đúng con giáp. Ăn nói thẳng tưng, nấu đồ ăn Nam bộ ngon, nhất là cá đồng kho và canh nấu mẳn. Được cái cô ham chuyện cho bà nội sắp nhỏ ở nhà vui, cô được mọi người trong nhà tôn trọng và quý mến, cả tôi cũng vậy. Mà quên, cô Chi không còn đẹp nữa nhưng bận đồ bà ba rất nền. Đấy là con gái tôi nói vậy.

Ở nhà có khoảnh đất chút chíu, một lần ở quê lên cô xách thêm một giỏ cây giống. Xoài cát Hòa lộc nè, cây này bưởi Bình minh đó anh Mười, cái này mận Ấn Độ còn đây là mít vườn nhà, cha ghép hết đó, mau có trái mà sai dữ lắm.

Nói chuyện làm đồ ăn, lâu lâu có bữa ế độ tôi ngồi ở nhà một mình, cô Chi làm chỉ món một, thật ben bén nói anh Mười nhậu chơi đi, mắc mớ gì ngồi buồn so vậy? Mấy cái rau đắng, sầu đâu, khô sặc, khô sửu tôi biết ăn rồi ghiền cũng từ cổ. Có bữa rảnh rang, cô ngồi ké một góc bàn với tôi cho có tay, làm một hai cái xay chừng rồi thôi. Bà thị xã xem ra không chịu vụ ngồi chung này nói tôi anh bình dân quá không nên. Cô Chi biết ý sau thôi không ngồi nhậu nữa.

Một bữa nghỉ bù đang ngồi nhà coi blog, thấy bà nội sắp nhỏ bỗng mở cửa phòng tôi mà không thèm gõ hỏi con Chi có đây không? Tôi ớ người, hồi nãy con nghe cổ nói mẹ đi chợ mà? Rầy rà mẹ sao lạ, hồi nào tới giờ mẹ có khi nào bước lên lầu, bữa nay có chuyện gì vậy? Mẹ vừa xuống lầu vừa nói ừ thì tại có người điện thoại hỏi thăm nó.

Ít bữa đi làm về nghe cô về quê có đám giỗ, rồi không thấy quầy lên. Nhà có người giúp việc khác, mọi người ít nhắc tới, lâu rồi quên cô Chi.

Năm nay cây mít bói lần đầu, được hai trái mới bằng trái bưởi lưng chừng cây trông rất vui mắt. Cây xoài cây bưởi chưa trái nhưng gốc cỡ cổ chân người lớn, tươi tốt xum xuê. Cây mận Ấn Độ trái thôi là trái, sậm màu boọc đô, nhụy hoa rơi đầy sân và ong muỗi vo ve khắp các kẽ lá. Ngày xuân vui vẻ, tôi nói bà xã mấy cây trái này của cô Chi, cà ớt rau thơm kia cũng vậy, ráng giữ mấy giống này mai mốt có trồng. Bà thị xã cười cười em nhớ chứ, mà không biết bây giờ cái Chi nó ở đâu đâu rồi.

4 nhận xét:

  1. Không hiểu sao tôi người Bắc mà rất mê đồ ăn Nam Bộ. Nhiều người không ăn được vì đồ ăn Nam Bộ thường có đường. Nhưng tôi thì thấy ngon lắm...

    Trả lờiXóa
  2. Chắc tại anh Mười vô tư mà thành 'bình dân quá' trong con mắt của bà nội sắp nhỏ và 'bà thị xã' nên Cô Chi cảm nhận được mà lặng lặng chia tay...

    Nhìn cây xoài cây bưởi cây mít lớn lên ra trái, cũng có lúc chợt nhớ người mang về trồng. Cuộc sống không trôi tuồn tuột cũng vì có những phút giây như vậy anh Mười à.

    Trả lờiXóa
  3. VMC, Nếu có thời gian để thưởng thức đồ ăn của các vùng miền, tôi nghĩ thật tuyệt vời. Thưởng thức nhiều lần và thật sự cơ. Riêng đồ ăn m. Nam, giản đơn nhưng rất ngon, tuy nhiên nên giảm đường thì hợp gu hơn. Tui cũng dễ ăn, thông cảm với đường vì ở nhà tui hổng tìm thấy bột ngọt khi nào.

    Trả lờiXóa
  4. Lanna góp đúng đấy, cô Chi vô tư, gia đình tui cũng vô tư và bình dân như nhau, nếp sống người miền Tây lạ lắm, ai cũng có thể ngồi nhậu và nói chuyện với nhau, tuy nhiên ở mỗi góc nhìn của mỗi người nhìn khác nhau về cô Chi, từ tui, bà thị xã, con gái và bà nội. Vui chứ hỉ.
    Nhắc chừng Barca sắp đá đó.

    Trả lờiXóa