Ngày trước muốn kiếm được cái thẻ để đi chụp dạo như bác phó nháy đây là cả một vấn đề. Đương nhiên hồi đó phải làm sơ yếu lý lịch ra phường chứng, sau qua phòng hay Sở văn hóa gì đấy xin cấp phép, cũng trần ai khoai củ mới kiếm được cái thẻ đeo trước ngực mà đi chụp dạo. Có thẻ rồi kiếm khách cũng không dễ. Khách du lịch đi theo đoàn thường không khó tính nhưng cũng không dễ chen chân, có hội đoàn cả đấy. Có xuất đi đánh đám như sinh nhật đám cưới thì kiếm được do số nhiều nhưng cơ khổ, cả ngày làm việc liên tục, đói bụng đã đành uống miếng nước cũng không yên, người ta kêu réo từ sớm đến hồi kết thúc. Tàn tàn thì theo xe hành hương hay ngồi công viên, bãi tắm.
Thời nay máy ảnh kỹ thuật số đã phổ thông, giá rẻ trẻ già ai cũng có và nhỏ gọn dễ sử dụng, dễ mang theo. Ngay cái điện thoại di động thôi cũng ghi được thời sự lúc cần, thành thử các bác phó ế.
Bãi biển ngày lặng sóng, nắng đẹp người đông vậy mà đi một vòng không có ai hỏi, mà có hỏi thì người ta cười cười rồi đưa ra cái máy ảnh nhỏ xíu bằng bụm tay, bác phó chán, ngồi ngắm biển một mình rồi đọc báo, hút thuốc vặt.
Nói chuyện với bác phó tụi thợ hình bên Thái, bên Tàu họ thấy đoàn du lịch tới cứ mỗi người trên xe bước xuống ai cũng làm phát cái đã, rửa hình ra một cái dĩa có hình nền phong cảnh sẵn, khi khách tham quan ra đưa khách coi cái dĩa phong cảnh có hình của mình, thấy được là họ mua liền, nhưng phải coi dò dế tướng tá người ta trước khi rửa, cái mặt nhăn nhăn khó chịu, có vẻ kẹo kẹo kiểu như mặt tui đây thì quên đi, còn mấy mợ mợ kia hay mấy cô xinh xinh đó đó, nhất là đám con nít ăn mặc điệu có cha mẹ đi kèm thì tụi nó đòi mua bằng được, mười người hết tám. Bác phó nói hay hay để về bàn với tụi bạn vụ này, nghe cũng có lý.
Trưa rồi đứng nắng, bác phó đứng dậy, búng tàn thuốc cuối cùng, cười nhàn nhạt rồi ra về. Nhìn bác phó khoác giỏ máy đi về bỗng tháy thương thương, cũng là một thời và một cái nghề.
Nói chuyện với bác phó tụi thợ hình bên Thái, bên Tàu họ thấy đoàn du lịch tới cứ mỗi người trên xe bước xuống ai cũng làm phát cái đã, rửa hình ra một cái dĩa có hình nền phong cảnh sẵn, khi khách tham quan ra đưa khách coi cái dĩa phong cảnh có hình của mình, thấy được là họ mua liền, nhưng phải coi dò dế tướng tá người ta trước khi rửa, cái mặt nhăn nhăn khó chịu, có vẻ kẹo kẹo kiểu như mặt tui đây thì quên đi, còn mấy mợ mợ kia hay mấy cô xinh xinh đó đó, nhất là đám con nít ăn mặc điệu có cha mẹ đi kèm thì tụi nó đòi mua bằng được, mười người hết tám. Bác phó nói hay hay để về bàn với tụi bạn vụ này, nghe cũng có lý.
Trưa rồi đứng nắng, bác phó đứng dậy, búng tàn thuốc cuối cùng, cười nhàn nhạt rồi ra về. Nhìn bác phó khoác giỏ máy đi về bỗng tháy thương thương, cũng là một thời và một cái nghề.
Đọc tít lại tưởng anh thua độ đá bóng?
Trả lờiXóaNghĩ cũng tội các bác thợ ảnh thật. Ở chùa Bái Đính có dịch vụ in ảnh sau 5 phút rồi đầy.
Đúng là các bác thợ ảnh phải thay đổi cách làm việc cho phù hợp với thời đại, ai đời vẫn hành nghề như cách đây hai chục năm thì ế là đúng rồi.
Nhưng để thay đổi được (như kiểu Thái Lan) lại cần vốn, cần cách tổ chức sản xuất... Phức tạp phết.
Tôi nghĩ vốn ít thì khéo tổ chức, làm kiểu liên kết ba nhà bốn nhà chắc cũng không đói.
Trả lờiXóaThợ ảnh đúng là đang thời buổi khó. Ngẫm rất thương. Cũng là một nghề đang hấp hối vì tiến bộ KTS.
Trả lờiXóaThời buổi khó nhưng các bác thợ ngồi một chỗ, không có điều kiện đi đây đó coi người ta làm ăn, nên không khá được bạn ơi.
Trả lờiXóaThua độ bóng đá bạn Lana thôi, VMC à.
Trả lờiXóaTối nay mới đá mà Đỗ!
Trả lờiXóa:)