Thứ Tư, 7 tháng 4, 2010

Vợ chồng Út Điền.

Út Điền ngồi nhà một mình. Anh đang buồn, buồn lắm, và rất nhớ vợ con.
Cô Út về quê mang theo thằng nhỏ ngót tuần lễ không một lần a lô, nóng ruột mấy bữa nay mà anh không dám điện thoại hỏi thăm, anh đang có lỗi với vợ con.

Đúng ra Út Điền buồn và lo cả tháng rồi. Anh mượn nợ nhiều người, mỗi người một ít nhưng cộng lại đến mấy chục triệu. Nghĩ tới con số hàng chục Út nghe ớn ớn. Hàng ngày tới công ty, làm như không ai muốn dòm anh nữa. Thấy anh người ta ngó đi đâu như sợ anh hỏi mượn tiền, còn những người anh mượn nợ mới thấy họ từ xa Út vội đi tránh sang ngả khác.

Ông Sáu là tổng giám đốc một công ty lớn trên thành phố. Ngôi thứ ông vai chú, một dịp về đám giỗ ở quê chừng mươi năm trước, thấy Út Điền tướng tá cao ráo nhanh nhẹn, mặt mũi sáng tươi liền kéo Út lên Sài Gòn cho học lái xe, sau rồi về lái cho ổng từ đó tới giờ.
Suốt mấy năm đi với ông, Út làm đúng những gì như chú Sáu căn dặn. Đón đưa thủ trưởng luôn đúng giờ, ít chuyện, nhất là những chuyến công tác xa đi cùng thủ trưởng. Ăn bận lịch sự, nói năng đàng hoàng và luôn vui cười khi giao tiếp...
"Lái xe cho thủ trưởng không sang cũng phải lịch sự thẳng thớm, để người ta coi thấp mình là coi thấp cả công ty, cả giám đốc đó", cô Út vẫn dặn chồng vậy và thường tự tay chuẩn bị đồ mặc cho anh mỗi sớm đi làm. Cô làm kho ở một công ty khác, cũng chú Sáu xin việc cho.
Thu nhập của vợ chồng Út không nhiều nhưng do khéo léo, tằn tiện chăm bẵm gia đình, vợ chồng Út Điền hài lòng với cuộc sống hiện tại, vốn liếng là thằng cu sắp tới tuổi đi học, ngoan ngoãn, rất dễ thương và căn hộ bình dân đã trả góp được hơn phân nửa.

Ông Sáu ghiền đánh bài. Mỗi lần đi đâu xa họp hành xong rồi luôn có một nhóm đệ tử các công ty con ở địa phương ngồi hầu ông tại nhà một ai đó, không thôi ở khách sạn. Út Điền ngồi coi, lâu lâu cầm bài giùm. Sẵn có khiếu nên coi riết Út biết đủ món, tay cứng nữa là khác. Sập xám có tý, xì dách hay tiến lên, đánh phỏm thì bình thường, Út còn biết đánh phé, mà đánh phé thì tay mơ khó bắt mạch được Út lắm, bài lớn nhỏ mặc, ngồi tố lúc nào cũng cười cười, tỉnh queo.
Khi thiếu tay ông Sáu kéo Út vô cho đủ tụ, còn đủ người rồi thì Út ngồi ngoài coi, lâu lâu chạy lấy nước đá, thuốc lá. Những lúc ông Sáu mệt, lúc ông đói đi dằn bụng hay đi xả e mới tới lượt Út cầm bài. Tệ nhất là khi gặp dây bài thua liền liền, hà hà cười ông nói: đổi tay xả xui, Út lên bài mậy rồi ông ra giường nằm coi ti vi. Nằm đó nhưng ông nghe hết, thấy dây còn xui thì ông lim rim như ngủ còn dây hên về thì ông nhảy xuống nói đưa tao, đưa tao. Bữa nào đánh ăn ổng cho được nhiêu hay nhiêu còn bứt trến thì Út tự móc tiền túi ra chung.
Út ghiền bài hồi nào không hay.

Chuyện xui xẻo mới xảy ra hồi đầu năm.
Một tối đi công tác Vũng Tàu, đang ngồi chơi bài như mọi khi bỗng nghe điện thoại ổng reng, rồi eo éo như là tiếng phụ nữ, ông Sáu nghe xong nói Út cầm bài giùm tao đi chút xíu về.
Đêm ấy ông không về. Một ngày xui, Út ngồi chịu trận. Đánh đến giữa khuya thì mang nợ một mớ, Út bỏ đi ngủ hứa mơi sớm về Sài Gòn em gởi tiền trả mấy anh.

Út Điền mượn đỡ ít tiền anh em trong cơ quan tính đi gỡ lại, Sài Gòn không thiếu chỗ đánh bài.
Trò bài bạc đã thua là mong gỡ, đã gỡ là đánh đúp mong gỡ nhanh, càng gỡ càng thua. Ai biết đâu nào mấy sòng bài đất Sài Gòn này nó ém bùa ngải làm sao, mới vô thì ăn đấy, rồi thua liền liền, say đòn, thua nữa, thế là nợ. Cái nợ từ người này lan tới người khác, Út dính chùm.

Cả tháng thấy chồng khang khác, cô Út hỏi xa xa lúc này bộ anh bận lắm sao, hay là có cô nào đó?... ba nó đi công tác miết nhiều lúc em thấy lo lo... Hổm rày thấy anh rầu rầu, lại ốm nữa? Hay để bữa nào nghỉ một ngày, kiếm giờ đi khám tổng quát coi coi có bịnh gì không.
Đến nước này Út Điền đành thú thiệt với vợ. Cô Út kêu trời, có chuyện vậy sao? nhiều đến vậy sao?
Anh bàn bán cái xe máy trả nợ, cô nói cái xe anh được nhiêu, sao đủ? rồi mai mốt lấy gì đi làm đây?
Tối đêm lúc con đã ngủ, cô Út nói mai sớm em điện xin công ty nghỉ phép ít ngày, sẵn cho con về quê thăm má rồi tính...

Điện thoại trên bàn bỗng réo vang, Út Điền mừng lắm, chắc chắn vợ anh rồi, cái di động anh đã tắt nhiều ngày vì sợ người ta réo nợ. Anh vồ lấy máy, là giọng cô Út chớ ai: Ba nó ở nhà mình ên sao, ngoan hén? dưới này còn đám dỗ nhà bà Tư bánh ít nên em ở thêm, bữa nay xong rồi. Con hả, con khỏe. Mọi việc em lo ổn rồi, em không cho má hay chuyện của anh, khỏi lo lắng chi hết, có lo là lo mần kiếm tiền mai mốt trả lợi má. Mà ở nhà coi chừng nhà nghe, mơi mẹ con dìa, mang khô lóc lên cho nhậu. Vậy thôi nghe.

Út Điền buông máy thở phào, lại má. Anh ứa nước mắt, ân hận.
Hồi nào tới giờ, mỗi khi vợ chồng khó khăn nhất vợ anh lại chạy về níu áo má.

7 nhận xét:

  1. Chưa hiểu rõ ý của bạn VMC lắm, nhà tôi và tôi thì chưa được hưởng lộc kiểu Út Điền.
    Mà nhiều bà má dưới quê hay lắm, lâu lâu có ít tiền dư chưa xài tới sắm một hai chỉ vàng cất, phòng khi có việc xài.

    Trả lờiXóa
  2. Thêm nữa, Út Điền có bà thị xã lành tính anh VMC há.

    Trả lờiXóa
  3. Cũng may mà lộ chuyện sớm, coi như mất vài chục triệu mua bài học, hơi mắc nhưng còn trả được - Út Diền mà tỉnh sau vụ này thì tốt. Lana nhớ không chính xác lắm câu này của vị cha xứ đánh kính trong "những người khốn khổ": nếu ngã mà ngã ngồi thì có thể chuyển sang cầu nguyện.

    Trả lờiXóa
  4. Comment thứ hai của anh là câu trả lời rồi.

    Trả lờiXóa
  5. Cách xử lý tình huống này của cô Út hay thế chắc là Út Điền sẽ tỉnh đòn thôi, Lana nhỉ.

    Trả lờiXóa
  6. Thì Lana cũng có hy vọng vậy, tận khi đọc đến câu cuối cùng của entry. Viết gì mà thử thần kinh người đọc dễ sợ :(

    Trả lờiXóa