Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

Chuyện hàng ngày.

Mỗi ngày đưa đón bé trên đường đi học, nói cười trò chuyện khơi khơi vậy mà gỡ rối tơ lòng được bao nhiêu chuyện, cho cả cha và con, và cũng có thể là cho một ai đó trong gia đình hay bè bạn. Nào chuyện học của con, chuyện một bài văn, chuyện chiếc lá mọc đơn mọc kép, chuyện ngõ hẻm đường ngang đến những chuyện lộn xộn của chúng bạn trong trường học như mất viết mất tập...

Sáng nay đi học trễ có mấy phút mà kẹt đường, sợ trễ giờ đi thi của con, bố bực bội càm ràm ai lại gài cái đèn đỏ tuyến chính những 50 giây thế. Bé ngồi sau lại vỗ về, giọng tỉnh queo bình tĩnh nào bố ơi.

Buổi trưa ở cơ quan cái máy lạnh hư, không được nghỉ trưa và một buổi chiều làm việc mệt mỏi trong cái nóng tháng Tư, bố lại "nỏng trong người" muốn uống trà dr Thanh.

Chiều về bé kể chuyện bị các bạn chọc phá, phương án méc cô giáo không ổn lắm, bố nói nếu là bố sau hai lần cảnh cáo bố sẽ cho một chưởng. Nhưng là con gái thì không làm vậy được, hãy kiên nhẫn nói chuyện với bạn, tin rằng tự con sẽ tìm ra một cách hay nhất.

Buổi tối sau bữa cơm, bé nói bố đọc cái này nhe rồi đặt lên bàn bố cuốn sách có trang mở sẵn.

Nếu bạn...
Nếu bạn...
Và trong trang sách ấy, chỉ có mấy dòng "nếu bạn" thôi đã "giải tỏa ùn tắc" trong suy nghĩ của hai bố con.

"... Nếu bạn đang bực bội vì bị kẹt xe, đừng thất vọng. Vẫn có những người trên thế giới này, đối với họ, lái xe là điều mà họ thậm chí không bao giờ dám nghĩ tới.
Nếu bạn có một ngày tồi tệ ở chỗ làm, hãy nghĩ đến người bị thất nghiệp nhiều năm nay...
Nếu bạn thấy mình là nạn nhân của những trò cay độc, ngu dốt và nhỏ nhen của người khác, hãy nhớ rằng mọi chuyện còn có thể xấu hơn nữa, bạn có thể trở thành những người đó."
(Quà tặng cuộc sống-Nxb Trẻ 2007)

Đôi khi, cách giải quyết tình huống của các bé thật độc đáo.
Và khi viết những dòng này, hai mẹ con đứng sau coi bố viết, cười mủm mỉm một tý rồi rủ nhau đi ôn bài mai thi tiếp.
Cuốn sách bố mua về đã lâu, đọc lướt lướt, còn bé đọc kỹ hơn, lại chọn được đúng mấy câu trong ngày, nhắc khéo bố từ mai đi đường đừng có nóng, và chắc bé cũng đã biết cách nói chuyện với các bạn trai hay phá trong lớp.
Hãy nhớ bố mẹ luôn coi các bé là những người bạn, những người bạn nhỏ thật dễ thương, biết hôn?

10 nhận xét:

  1. Mình, có nhiều lúc nên nhìn đời qua lăng kính trẻ thơ, sẽ thấy cuộc sống đáng yêu hơn nhiều. Bác nhỉ

    Trả lờiXóa
  2. Đáng yêu quá đỗi, Đỗ à. Con trẻ đúng là món quà vô giá của cuộc sống.

    Trả lờiXóa
  3. Tôi đồng ý với bạn Phú, nhiều lúc nên nhìn đời qua lăng kính trẻ thơ, để còn tự điều chỉnh mình.

    Trả lờiXóa
  4. Bạn Lana, cái câu "nếu bạn..." thứ hai có khi xài được nếu lúc nào sắp mít ướt ở cơ quan, nhỉ.

    Trả lờiXóa
  5. Các bé có cách tiếp cận khác với thế giới mà nhiều khi người lớn phải giật mình. Đúng là hậu sinh khả úy.

    Nói riêng với anh Đỗ về món "nỏng trong người". Một người bạn của tôi chuyên gia trong lĩnh vực công nghiệp thực phẩm khuyên không nên dùng món này, vì nó được pha chế từ hóa chất.

    Trả lờiXóa
  6. @Đỗ: Trời ơi lướt vòng vòng 'mấy nhà hàng xóm' thăm hỏi rồi thì bỏ ra khỏi đầu, nếu có nhớ thì cũng nhớ chuyện vui thôi chớ, không chơi nhắc lại nỗi đau của người khác :)
    Nhắc: Barca sắp trả nợ. :)

    Trả lờiXóa
  7. VMC ơi, bạn an tâm tôi chưa xài thứ trà ấy bao giờ, chỉ là viết tếu táo ấy mà.

    Trả lờiXóa
  8. Lana, viết cũng cần có nhiều hoặc một vài người bạn, dù là ảo chia xẻ, tham khảo ý kiến này nọ về vui cũng như buồn hay một vấn đề nào đó trong công việc và đời sống, nếu đọc xong bỏ hết ra khỏi đầu thì không hay lắm, đấy là theo ý tôi. Mỗi trang của các bạn đều có cái riêng rất hay.

    Trả lờiXóa
  9. @Đỗ: Trời ơi lại là tai nạn mà chữ viết không tải nổi ý muốn hài hước.
    Là Lana hơi 'nhột' vì có người nhắc trêu chọc cái 'nếu thứ 2' nên đùa tiếp một câu đó (chớ thiệt tình là thích cách của con gái trong entry này lắm lắm). Sorry nha nếu con chữ gây hiểu lầm.
    Về cái hay, cái thú vị, và cái giá trị của những câu chuyện trong blogs, thống nhất hoàn toàn, không phải nói thêm nữa đâu nhỉ?

    Trả lờiXóa
  10. Ồ, không có gì hiểu lầm bạn ơi, là tôi nói tôi mà, đọc đâu đâu đó rồi cũng phải nhớ chút chút, về bạn bè trên blog ý mà.

    Trả lờiXóa