Một hôm hỏi mẹ, con tính đi thăm ngoại bé Nhí, mẹ thấy sao. Mẹ nói các con nên đi đi. Bà ngoại nghe đâu mới mổ tim, lại hơn Mẹ mấy tuổi. Ở nhà còn có tụi nó ở quanh đây cả, chạy qua chạy lại được mà, Mẹ thấy đang khỏe lắm. An tâm, vợ chồng cùng nhau đi thăm ông bà ngoại và tiện coi nơi ăn học của con gái lớn. Đi xa vẫn nhớ nụ cười của Mẹ với câu nói đùa: Mẹ với cái Ny ở nhà coi chừng nhà cho. Đi xa ít bữa, ở nhà Mẹ bệnh nhưng Mẹ cũng ráng đợi các con về đủ rồi mới ra đi mãi. Mẹ chẳng muốn con cháu hầu bệnh một ngày, nên vào viện rồi Mẹ đi luôn ở đó, như ngọn đèn sáng tới lúc hết dầu rồi tắt.
Tới thắp nhang cho Mẹ ở nhà tang lễ có cặp vợ chồng lạ, gia đình nói là khách của anh đấy. Nhìn thấy quen quen mà nhớ chưa ra. Anh ấy nắm tay: Xin chia buồn cùng anh, tôi ở hẻm 28... tôi có chút chuyện muốn nói với anh. "A" lên chợt nhớ và cười với anh: Bữa nay coi anh ăn mặc lạ quá nên không nhận ra. Sau nghĩ lại thấy mình vô tình, sơ sót, nếu có nghĩ chắc lẽ anh sẽ mỉm cười, đùa: bộ mọi ngày coi tui lùi xùi lắm sao.
Đó là người chạy xe hon da ôm đứng ở đầu hẻm, mỗi khi đi về ngang thường mỉm cười và gật đầu chào. Anh và tôi tuổi cũng xem xem.
"Anh ấy cấm tôi đi xe ôm vì đường xá, xe cộ bây giờ lộn xộn lắm, mẹ thì đã yếu rồi, có đi đâu phải đi taxi chớ không có ngồi hon da, thế nhưng làm sao tôi dám đi taxi, xót ruột lắm. Anh mà để anh ấy biết tôi đi xe ôm của anh là không được với tôi đấy". Bà dặn tui vậy đó, người xe ôm nói. Vậy mà... mới đây mà bà đã là người thiên cổ... Anh ấy tiếp. Bữa nay mới dám nói anh hay, đừng nghĩ gì, đừng giận gì tui nghe. Tính tui vốn cẩn thận, đâu đó lắm. Nhà chị em anh, nhà ông bác sỹ thường khám bệnh cho bà và nhà mấy người bạn già của bà tôi biết hết trơn.
Tôi nắm tay anh: Không có gì đâu, tôi biết hết mà. Có bữa đi làm về sớm, thấy anh đỡ bà cụ xuống xe rồi đưa vào tận trong nhà, tôi vội quay ra... Mình làm được gì cho bà vui vẻ, thảnh thơi là mừng rồi. Tiện đây tôi cũng cám ơn anh nhiều lắm.
Lúc ra về người lái xe ôm nắm chặt tay: Tôi mất Mẹ sớm lắm. Bữa nào có giờ đi nhậu với tôi một bữa nghen, coi bộ tôi khoái anh rồi đó.
Năm nay cả nhà đi thăm ngoại. Không còn Mẹ ở nhà coi chừng nhà cho.
Bác viết cảm động quá, cứ nghĩ tới ngày mà mẹ mình cũng "như ngọn đèn sáng tới lúc hết dầu rồi tắt" lại thắt cả ruột
Trả lờiXóaCảm động, Đỗ à.
Trả lờiXóaBữa trước đọc cũng một entry Đỗ viết về mẹ, biết U hay đùa, nhưng không biết bà đã đi xa...
Đối với những đứa con thì Mẹ bao giờ cũng là người phụ nữ vĩ đại.
Trả lờiXóa-Phú à,
Trả lờiXóaCó giờ năng loanh quanh với Cha Mẹ. Đám con trai tụi mình lo làm ăn, chinh chiến với đời, nhiều người tới lúc nghĩ tới việc chăm lo cho cha mẹ thì các cụ đã già.
-Bạn Lana,
Trả lờiXóaMẹ mình mất lúc cụ 83 tuổi. Lần trước mình cũng lấy tựa "Nhớ Mẹ", ý là Mẹ đã đi xa.
-VMC,
Trả lờiXóaDù mình có lớn lên, có già đi, Mẹ bao giờ cũng là người phụ nữ vĩ đại. Đồng ý với bạn và thêm nữa Mẹ có thể cho con tất cả mọi thứ nhưng những đứa con chẳng làm được gì nhiều cho Mẹ, để rồi luôn phải ân hận khi xa Mẹ.
Mẹ ơi, đã trắng một đêm
Trả lờiXóaLại một đêm nữa lệ đầm mắt con
Mẹ đâu đây vẫn như còn
Ngồi bên hiên cửa trông con đi về
Mái đầu bạc, dáng đồng quê
Vẫn là Mẹ đấy chẳng hề khác xưa
Đất, Trời khi nắng khi mưa
Chúng con vẫn thấy Mẹ chưa vắng nhà
-Anh Nhân ơi, thơ anh hay lắm. Chắc anh có nhiều thơ, em chờ đấy. Có giờ vào đây nói dóc đỡ buồn anh nhé.
Trả lờiXóaDoc duoc bai viet cua anh, rat xuc dong va rat that.
Trả lờiXóaCám ơn bạn QH.
Xóa