Hồi hôm có một người lạ hoắc điện thoại tới muốn gặp một ai đó nghe tên cũng lạ hoắc, rất nhẹ nhàng: Bạn ơi bạn gọi lộn số rồi. Vậy mà nghe lại trong máy: Lộn là lộn thế nào!..
Cái điện thoại bùng nổ ở ta đã mấy năm nay. Ở khắp mọi nơi, điện thoại cố định, không dây, di động đã là phương tiện quá phổ thông, quá quen thuộc với mọi người rồi. Ở nhà, ở cơ quan hay ở ngoài đường, cả ở ngoài ruộng lúa ruộng mía cũng có điện thoại. Xung quanh cái điện thoại lâu nay có nhiều chuyện vui có, cười có.
Cái điện thoại bùng nổ ở ta đã mấy năm nay. Ở khắp mọi nơi, điện thoại cố định, không dây, di động đã là phương tiện quá phổ thông, quá quen thuộc với mọi người rồi. Ở nhà, ở cơ quan hay ở ngoài đường, cả ở ngoài ruộng lúa ruộng mía cũng có điện thoại. Xung quanh cái điện thoại lâu nay có nhiều chuyện vui có, cười có.
Ông nông dân đi làm ruộng bây giờ chạy xe máy, mang theo cái alu không dây khuyến mãi của nhà bác điện lực, lúc nghỉ tay alu nói chuyện cả tiếng với con gái tuốt trên thành phố rồi ngồi bờ ruộng cười một mình. Một ông khác dân nhậu ghiền thuộc diện "ai kiu tui đó" đi đâu công chuyện gì xã trên xã dưới, cái alu không dây luôn mang theo khỏi sợ lỡ bữa nhậu nào. Vài tháng nửa năm có người tới đưa phiếu tính tiền alu, nghe thấy tiền triệu lùng bùng lỗ tai, méo miệng: thấy người mặc đồ nhà nước quăng vô nhà, mỗi nhà mỗi cái alu, tưởng đâu nhà nước cho không xài chơi, giờ biết lấy tiền đâu trả.
Một buổi sáng ở một ngã tư, đèn xanh bật lên hồi lâu rồi mà dòng người nhúc nhích mãi mới lên được, ra là có tới hai cặp thanh niên dừng xe ngay ngã tư nói chuyện điện thoại, mặt mũi tỉnh queo. Mọi người đi qua ai cũng phải ngoái nhìn từ đầu xuống chân, rồi ai đó trong đám đông tặng thêm mấy câu chửi thề cho mang theo đến điểm tâm bữa sáng.
Ở nhà hồi đó có con bé ở quê giúp việc, một lần khi nhận giấy báo cước, bà thị xã nhăn nhó: Bố có cô nào ở tỉnh mà mấy tháng rồi cước gọi liên tỉnh quá trời vậy?.. Ầy, việc thì ở cơ quan chứ bố không có mang việc về nhà khi nào, bố cũng không xài máy bàn, mà coi giờ gọi, mã tỉnh biết liền chứ gì. Một hồi sau nghe tiếng bả la cô bé giúp việc rồi nhăn nhăn: alo aléo thế này thì chết! Hổng biết nó "tám" với ai mà có cuộc tới cả tiếng? Tiền triệu điện thoại còn đâu mà trả lương cho nó đây?
Nhăn thì nhăn, tiền cước vẫn phải trả.
Chuyện nực nội nữa là cứ nghe chuông reo là nó nhao tới, bất kể đang ở trong bếp hay ngoài sân, nhanh lắm, vồ lấy máy à lố à lô... ba bốn lượt. Ừ à vài câu, buông máy rồi: điện cô Mười!
Bạn kể chuyện ở cơ quan có cô bé làm việc được, trông xinh gái phết, phải cái tật alô làm mất bao nhiêu điểm. Thế mà sếp lại đặt nó ngồi trực tổng đài. Mỗi lần điện thoại cơ quan reo lại nghe cái điệp khúc: Alố, gì đấy ai đấy...ừ.
Một hôm bạn nói chuyện với nó: Này cháu, mỗi lần gọi điện sang cơ quan người ta, nghe mấy cô trực tổng đài bên đó nói một câu dạ một tiếng thưa một tiếng, xin lỗi, xin chờ, xưng danh đâu đó. Chẳng biết lớn nhỏ, xấu đẹp ra sao nhưng trời nóng nực vầy mà nghe hơi gió thấy mát rượi lỗ tai. Bữa nào cháu thử coi. Chỉ thấy con bé cười cười: Cháu quen mất rồi.
Một trưa chủ nhật alu kêu thằng bạn thân đi nhậu. Đầu dây là một giọng nữ, cũng giống nhà bên đây, thường là cô bé giúp việc ở nhà nó luôn nhấc máy. Mừng vì bạn có nhà liền buông giọng cợt nhả: Em gái leng leng, kêu anh Thắng giùm anh coi! Bỗng nghe đầu dây bên kia: Đứa nào đấy? Tao má thằng Thắng đây. Nghĩ bụng thôi bỏ mịa tôi rồi, vội vàng: Con xin lỗi cô Tư, con tưởng cái Hoa đầu dây. Tổ cha bây! giờ này rủ nhau đi nhậu hả, sớm vậy? giữ máy chờ nó chút đi con. Hú vía, may mà bà già không giận, cạch đến già cái kiểu ăn nói lớp xớp ấy.
Lại chuyện cười nữa. Một bữa ngồi café với mấy người bạn, có thằng cháu gọi điện hỏi chút việc. Đang dở tay quậy café bấm ngay vào phím nghe loa. Qua lại mấy câu xong nghe nó cám ơn đàng hoàng, bỗng lại nghe cái loa eo éo "ông ấy nói nhiều quá". Thế có chết tôi không. Mấy thằng bạn khoái chí cười sằng sặc.
Vừa mắc cỡ với mấy người bạn, vừa cáu thằng nhỏ, vẫn để loa gọi lại nó: Mày mới nói cái gì đấy? Im lặng một hồi mới nghe nó trả lời: Ơ thế hồi nãy chú nghe được à? Cháu nói bạn cháu mà. Lại im lặng một hồi rồi nó tiếp: Thôi cháu xin lỗi chú, tại cháu học chú đấy. Hôm trước sau lúc alô nghe chú nói xấu sếp lớn thằng cha này cái tật nói dai... cháu quên mất chú dặn muốn nói bậy gì gập máy rồi hãy nói, hì hì... Cho cháu rất rất xin lỗi nhé.
Ngẫm ra thằng nhỏ cũng hay, nó còn dạy cho mình bài học nho nhỏ về văn hóa alu. Thế mới đau răng. Nghĩ bụng thằng cu này mai mốt lớn chắc nó còn "đêu" hơn mình nhiều.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét