Cháo bột Diên Sanh, Bánh canh bà Đợi mà quên mất quán nổi Bàu Sen ở ngoài kia, xa hơn một chút là không công bằng chút nào.
Bàu Sen nằm ở gần khoảng giữa Đông Hà và Đồng Hới, thủ phủ hai tỉnh Quảng Trị và Quảng Bình trên đường 1A. Đi qua khỏi thị xã Đông Hà chừng ba bốn chục cây số ta sẽ nhìn thấy một vùng hồ nước thật lớn nằm bên phải đường quốc lộ. Bà con nơi đây kêu tên Bàu Sen, thuộc Lệ Thủy Quảng Bình. Dừng xe lại ở đây, nơi có mấy cái chòi lá lụp xụp ấy, và có lác đác những chiếc xe tải, xe con giát cơm trưa chiều.
Bàu Sen nằm ở gần khoảng giữa Đông Hà và Đồng Hới, thủ phủ hai tỉnh Quảng Trị và Quảng Bình trên đường 1A. Đi qua khỏi thị xã Đông Hà chừng ba bốn chục cây số ta sẽ nhìn thấy một vùng hồ nước thật lớn nằm bên phải đường quốc lộ. Bà con nơi đây kêu tên Bàu Sen, thuộc Lệ Thủy Quảng Bình. Dừng xe lại ở đây, nơi có mấy cái chòi lá lụp xụp ấy, và có lác đác những chiếc xe tải, xe con giát cơm trưa chiều.
Lần ấy ghé chơi, nhà cửa tuyềnh toàng,
không sắt thép, không kèo cột bê tông. Khách hỏi thăm chủ cười hiền, mần
quán lâu lâu rồi. Bao năm nay vẫn gà Ri thịt chắc thơm tho ngọt lành, vẫn rượu
gạo quê nhà tự nấu, vẫn tôm cá trong bàu chép trắm mè trôi, bao nhiêu năm
vẫn xài tốt. Mấy năm nghe liền liền bão lụt miền Trung, Lệ Thủy cũng dính đòn.
Người ta kể chuyện ở đất này luôn có hương thơm và vị ngọt của Sen trong hơi gió mỗi mùa
Sen nở. Bởi
trước kia nơi đây có Bàu Sen, có Đầm Sen là những hồ nước ngọt mênh
mông. Người ta kể chuyện mảnh đất đây nhiều bão tố, lâu lâu thiên nhiên
lại một lần lụt lội, bão cát như muốn thử xóa trắng quê hương miềng. Nhưng người dân Lệ Thủy đâu có chịu
như vậy.
Xa xa tuốt bên kia bàu là những cồn cát
bỏng nắng trưa Quảng Bình cùng những rừng phi lao kéo dài ra tới biển. Đó là những khu rừng phi
lao vừa tạo môi trường sinh
thái vừa phòng hộ ven biển, bao nhiêu con người chung sức gây trồng đã mấy chục năm để
chống hoang hóa và xâm thực của cát biển.
Người ta kể chỉ sợ con người phá chớ
không sợ thiên nhiên. Bởi có người trồng nhưng lại có người phá, mô có rừng là có kẻ phá. Người
ta triệt hạ hết cây trên rú rồi còn nỡ phá luôn những cánh rừng phòng hộ ven biển để lấy đi những gốc phi lao già
nua ấy, bao nhiêu năm mới có được, vô chậu làm kiểng chơi. Rồi tới cái quy hoạch xây dựng khu sinh thái nghỉ
dưỡng ở nơi đây, nghe người lớn người ta nói, đã nhiều năm rồi vẫn chưa thấy đâu tới đâu, qua đi một kỳ
năm năm rồi đấy.
Lan man chuyện không đâu, thôi mấy chuyện lớn đó để nhà nước lo, ta về với chuyện quán bụi trên hồ nước Bàu Sen.
Không phải quán xá xênh sang, càng không phải nhà hàng sang trọng có các
cô tiếp viên xinh xắn mắt nói miệng cười. Không đèn mờ ảo nhạc du dương. Ở quán bụi có những gì?
Chỉ có
mái lá tường tre, chiếu cói võng đay và sàn cây ọp ẹp. Vậy là "Có cà,
có cá có cả canh cua" chăng? Muốn, kêu là có liền nhưng muốn ăn ngon là
có gà, có cá và có cả "quất ơ" cơ.
Mấy quán xá quá sức là đơn sơ
nằm trên mặt hồ nước ven đường. Chỉ có
thể kêu đó là những túp lều. Bởi đứng thẳng lên là đầu đụng mái, không bàn ghế xa
lông gì ráo, sàn gỗ chiếu hoa trải, sàn tre nứa chông chênh mặt hồ. Khách vô ngồi xếp bằng, biết chơi thì rít hơi điếu cày cho thơm râu rồi ngả lưng say thuốc, không thôi ngồi nhâm nhi trước li rượu gạo, uống trà, chờ chủ nhà bắt cá, mần gà, nấu cơm cho ăn. Góc kia là mấy cái võng đay kẽo kẹt giành cho tài xế. Có muốn "quất ơ" thì nằm xấp chờ đó tui kêu tới, mấy thằng nhỏ ở đây "quất ơ" là nhất quốc lộ 1. Cái món tẩm quất, đấm bóp là ăn theo được của cánh lái xe tải. Họ khôn lắm, cánh lái xe tải đường dài ấy, nơi nào có niềm vui, có các cô gái ngoan hiền,
nấu đồ ăn ngon lành là họ ghé.
Một cơn gió xà qua mặt hồ, len lỏi vào trong lều mát rượi.
Đầu bếp ở đây là những anh nông dân, những cô thôn nữ biết mần ruộng, biết nấu món ăn dân dã quê mùa đặc
đồng quê Bắc bộ. Gà vườn luộc, muối ớt hột lá chanh, xé chặt tùy ý thích. Hỏi luộc cách chi mà ngon đến vậy, chỉ cười.
Cá rọng ngay hồ nước dưới sàn nhà lá, trắm chép ưng con nào
chỉ. Ưa ăn cháo cá ngọt ngay hay riêu cá chép, ăn với cơm trắng, đầu bếp tươi cười phục vụ. Một bữa cơm thuần,
một hai ly rượu đưa cơm thôi chớ không có nhậu.
Không có những ông chủ mập mạp, kêu nhân viên một tiếng dạ ran. Dáng dấp các ông chủ bà chủ quán ở đây đến là thương. Họ lụi cụi
chân chất từ dáng đi nụ cười. Khoái chí chuyện xưng hô, một điều "nhà em nhà bác" dù du
khách có nhỏ tuổi hơn mình nhiều. Vợ chồng vừa là chủ quán, vừa là bếp chính và tiếp viên. Một điều chắc không có ai thay
thế cho họ được. Và món ăn ngon như thế, các bà thị xã ở nhà có học theo cũng khó
có thể nấu nướng ngon hơn vậy.
Bấy lâu không có dịp ghé, ngồi nhớ, không
biết dung nhan của những chòi lá bụi bặm bây giờ ra sao, hương sen gió nội
có bay đi ít nhiều, có còn chân đất quần xăn cao, còn nụ cười chân quê thương thương thế hay đã nhà gạch tường xây, lót men nền Trung Quốc. Không chừng
vướng bài ca quy hoạch thì mất đi một chốn gió bụi đường xa đáng nhớ.
Nhắn với ai ơi đang trên đường thiên lý, có đi ngang hãy ghé chơi Bàu Sen và xin nhắn tin giùm.
Nhắn với ai ơi đang trên đường thiên lý, có đi ngang hãy ghé chơi Bàu Sen và xin nhắn tin giùm.
Gần đến giờ tan tầm, đói bụng muốn chít mà cứ thấy "Gà vườn luộc, muối ớt hột lá chanh" cái bụng nó cứ kiu rột rột hoài pác ơi... Hấp dẫn thiệt nhen
Trả lờiXóaViết bài về ẩm thực "ngon" quá anh. Ở VN dạo này em nghe nói, ngoài gà thả vườn, gà đi bộ, còn có gà... chạy xe honda nữa phải hong anh? ;-)
Trả lờiXóachị My : gà, quắc người chạy xe honda thì đúng hơn :))
Trả lờiXóa-Kien Con,
Trả lờiXóaVậy giờ tan tầm, trên đường về nhà ghé chợ, mua con gà ta về luộc ngồi với Bim.
-Bạn Thang,
Trả lờiXóaVụ gà chạy xe honda chưa có nghe, ở quán nào đâu để bữa nào dân ăn nhậu chạy tới kiếm thử coi, he he...
-Mía,
Trả lờiXóaDân ăn nhậu nghe mấy từ ngoắc ngoắc, quắc quắc ấy là xoáy lắm, ngoắc hay quắc cũng hổng biết, hổng chơi.
Em chưa bao giờ được đi xa như vậy. Gà vườn luộc, nghe thấy ham há anh. Muối ớt hột, rồi thêm lá chanh, nghe thôi đã rệu rạo rồi. :D
Trả lờiXóaThích cái kiểu chân chất của quán bụi này à nhen! Phải chi được đi ngang đó 1 chuyến há!
Trả lờiXóaVua doc, vua chay nuoc mieng...Anh viet nhung mong an bui rat hay!
Trả lờiXóa"Gà vườn luộc, muối ớt hột lá chanh, xé chặt tùy ý thích. Hỏi luộc cách chi mà ngon đến vậy, chỉ cười. Cá rọng ngay hồ nước dưới sàn nhà lá, trắm chép ưng con nào chỉ. Ưa ăn cháo cá ngọt ngay hay riêu cá chép, ăn với cơm trắng, đầu bếp tươi cười phục vụ."
Trả lờiXóaNghe mà thèm anh Đỗ ơi. Thuần túy cơm Việt.
"Người ta kể chỉ sợ con người phá chớ không sợ thiên nhiên"
Đúng thế. Ra đến nông nỗi lũ lụt càng ngày càng nặng nề là do con người. Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại , chỉ cái tội nghèo mà ra thôi...
Những món ăn của miền trung thường là cay phải k Bác?
Trả lờiXóaMan! Chảy nước miếng thiệt. :P)
Trả lờiXóaBữa rồi(tháng 10) chạy xe ngang qua đó thấy có mọc lên mấy cái nhà hàng rồi.Vì mưa mù mịt cả ngày đang vội nên không ghé.Nay nghe cậu kể lại muốn đi một chuyến nữa rồi.
Trả lờiXóa-Đậu,
Trả lờiXóaNếu tính cây số thì không xa, nhưng mất thời gian vì chạy xe ở VN không thể nhanh được. Mấy tụi tui ham đi bụi nên để dành ngày nghỉ, lâu lâu đi xa một lần cho vui.
-Dã Quỳ,
Trả lờiXóaBạn thích vậy chắc sẽ có dịp, nhưng bé Chuột sẽ níu chân bạn một thời gian khá lâu mới rảnh rang cho mà coi.
-Tuấn,
Trả lờiXóaTui kêu tên vậy được không C.P?
Tìm hiểu và hưởng thức những món ăn bụi nhưng thấy sạch sẽ và đa dạng. Thực ra là những món của dân quê, những món ăn truyền thống của mỗi vùng. Thú vị phải không bạn.
Mấy cái quán trên đường, ghé vào có món gì sẽ nấu món đó đó, lâu lâu ngồi nhớ mấy cái quán kiểu đó mà cồn cào lên. Moon biết cái cảm giác đó của bác. Tuy chỉ ghé 1 lần, nhưng bây giờ khi ngồi im, nhắm mắt lại hồi tưởng, là ra nguyên một khung cảnh rất là gần, rất là thân :).
Trả lờiXóaMà ngồi ở những cái lều kiểu như vậy thì ngồi lâu hơn, không hẳn là vì thức ăn ngon, mà vì thái độ ân cần của chủ quán.
Quên nữa, quày lại khen anh bác một tiếng là bài này hay lắm nha, tuy nói về ẩm thực nhưng không phải nói về ẩm thực, mà là cảm giác đối với ẩm thực, he he.
Trả lờiXóa-Trăng Quê,
Trả lờiXóaĐúng là viết quán bụi nhưng muốn nói hai chuyện. Ở nơi đó có món ăn thuần nông dân Việt, ngon có tiếng đó bạn ạ. Và đá thêm nạn phá rừng, phá cảnh quan của xứ mình. Quan phá thì dân cũng phá. Phá rừng, thủy điện, xả lũ, lụt lội...
Năm nào dịp này cũng lũ khắp nơi. Mệt mỏi người dân lắm rồi bạn.
-Phụng,
Trả lờiXóaCông nhận những món ăn miền Trung thường rất cay. Giống ớt trồng miền Trung cũng cay. Đặc biệt Trị Thiên Huế.
Tôi có nghe câu ví vui của một người mẹ Huế, đại khái:
Có ở đâu như ở đất này,
Mất một mùa ớt chết ba vạn người.
-Gác Xép,
Trả lờiXóaTui cũng đang nhớ, đang thèm, he he...
-DatHB,
Trả lờiXóaBạn mới đi qua Bàu Sen bữa tháng 10 rồi sao? Vậy là hương đồng gió nội đã bay đi thật rồi nếu họ xây nhà hàng. Đáng lẽ khai thác kiểu nhà chòi trên sông, làm cho mỹ quan hơn, giao cho chính chủ cũ khai thác thì sẽ hay biết mấy.
-Moon,
Trả lờiXóaVậy là bạn Moon cũng biết nơi này rồi. Biết là bạn rành ẩm thực, cả về món ăn và địa điểm, cả sang trọng và bình dân. Trong nhóm blogger này ít nhất có bạn, DatHB và tui biết Bàu Sen rồi đó.
Đúng là bài này viết ẩm thực chỉ có một ít từ thôi, còn lại viết cảm giác về quán, về người bán quán nữa. Cám ơn bạn
-Dã Quỳ,
Trả lờiXóaQuên là bé Mèo nhí mới đang là nhỏ nhất níu áo chớ.
ồi, sao cái ảnh trông anh ta trẻ thế nhỉ, tóc tối màu nữa
Trả lờiXóathích cái lu nước nhựa, hồi trước nhà em cũng có
Anh ác ghê! Đọc 2 bài liền. chịu hết nỗi. Trong miệng ngập tràn. Thui! kiếm gì an ủi cái răng mới được.
Trả lờiXóa-Guy,
Trả lờiXóaCó hai cái có thể, hoặc tại chụp ngược nắng không thấy tóc bạc, hoặc anh ta mới "đảo ngói".
-KGA,
Trả lờiXóaMón ăn dân dã còn nhiều nữa lắm. Có giờ về vùng quê bạn với những món ăn của xứ dừa hay đặc sản quê, như bánh xèo ốc gạo chẳng hạn, mới nhắc tới răng miệng nháo nhào hết cả rồi.
Những quán tình cờ ghé không có chủ định, có gì nấu cho mình ăn món đó, thường bao giờ ăn cũng ngon, và để lại trong lòng những kỷ niệm rất sâu phải không anh. Chân quê từ món ăn đến lối sống và tánh tính ân cần tiếp khách.
Trả lờiXóa-DT,
Trả lờiXóaThực ra ở địa điểm này có năm bảy quán giống như vậy trên hồ nước, và được những người đi lại trên quốc lộ 1 này rất thích thú bạn ạ.