Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

Chuyện vui mùa cưới .

Sài Gòn khí hậu giao mùa, những ngày đỏng đảnh khi trưa nắng nực nội muốn bỏ cơm, khi mưa dầm dề hết cả mấy ngày liền.
Bữa ấy có được một chiều mát mẻ, cả nhà Sáu Bảnh ngồi nhà vui vẻ không bận rộn việc gì, không độ đám với ai, cô Sáu tới bên chồng cười cười ỏ ẻ:
- Em nói nghe nè, lâu nay đám cưới bạn ai nấy đi, tuần tới đám nhà Ba Nhứt, vợ chồng mình cùng đi dự. Bữa nay rảnh chở em "sốp pinh" đặng kiếm mua cái váy áo cho tươm tất coi, đi chung với chồng con cho nó đâu đó, lâu quá lâu chỉ biết lo việc nhà, hổng có giờ sửa soạn chi hết.
Hay là mình tới Parkson Chợ Lớn đi, thấy người ta gởi thơ mời tới tận nhà đó. Mà sao họ hay thiệt, còn biết cả địa chỉ email của mình để gởi thơ nữa chớ. Còn nghe nói giảm giá nữa, "hấp dẩn hấp dẩn" giảm tới năm chục phần trăm lận.

Vợ chồng Sáu dắt nhau đi vẩn vơ trong cái trung tâm mua sắm sáng choang bóng lộn khắp mọi nơi, máy lạnh liu riu thơm nức mùi hàng hóa mới, ngơ ngác lạ lẫm như khách ở quê ra.
Đi ngang qua một cửa hiệu thời trang có mấy cô bé đang đứng tám với nhau, váy áo đồng phục đâu đó, thấy cười cười như quen nhau từ hồi nào. Con cái nhà ai mà xinh xắn thế không biết, vợ chồng nhà Sáu liền dừng lại nói dóc. Mấy đứa nhỏ thật niềm nở:
- Mời cô chú vô đây, chắc là cô muốn kiếm đồ dự tiệc, đi đám cưới ư? Vô đây là đúng chỗ rồi, nào mời cô.
Nghĩ bụng mấy nhỏ này hay thiệt ta ơi, làm như tụi nó đọc được suy nghĩ và ý định của mình.

Loay hoay thế nào chúng đã kéo cô Sáu vô tuốt bên trong, để lại một cô bé đứng tiếp chuyện gã muối tiêu. Cô bé nói chuyện có duyên, lại cao ráo, xinh đẹp không thua mấy người mẫu. Sao mà cái hãng thời trang họ tuyển người đâu ra khéo quá chừng.
Được một hồi cô Sáu quay trở ra với bộ váy áo sậm màu, bông nổi chìm óng ánh coi lạ hẳn, hơi mợ một tý nhưng dễ phải trẻ đến mươi tuổi. Đi lại dzòng dzòng, bước chậm bước nhanh, nhìn thẳng đã rồi nghiêng nghiêng người qua lại: được hôn, anh coi được hôn?.. Cô Sáu tủm tỉm cười miết coi bộ thú vị ưng ý lắm.
Một cô bé mang ra thêm một đôi giày cùng một nụ cười duyên: cô phải mang đôi này mới hợp với bộ váy đó.
...
- Vậy chớ đôi giày này nhiêu dzợ cô?
- Dạ có chín triệu à!
- Ây da...cô Sáu bỗng rụt tay lại... vậy còn cái váy?
- Dạ ba mươi sáu cô.
Lại nghe ây dà, à... rõ là tiếng cô ấy. Sáu nghe thấy lùng bùng trong lỗ tai nhưng cũng tham gia một câu bình lựng:
- Đẹp thì đẹp thiệt, nhưng váy áo chi mắc dữ vậy trời? Cả đám nhìn nhau cười cười:
- Tính ra chừng hai ngàn mấy chứ nhiêu đâu chú...
À ra là mấy nhỏ xài tiền theo kiểu Mỹ ông ơi. Hồi bình tĩnh lại, quy đổi theo cách xài tiền của mình, Sáu giả lả:
- Cháu gái à, tiền váy áo với đôi giày này cô mua cho chú được hơn trăm thùng bia, mỗi tuần tưng bừng, ba ngày tiệc nhỏ bốn ngày tiệc to, có mà vui cả năm. Cả đám trẻ lại cười cười nhìn nhau...

Ra về không mua được thứ gì, Sáu nghĩ bụng, mình quay lưng đi chắc tụi nó bấm nhau: vợ chồng lão này hâm là chắc, điếc không sợ súng.
Sáu hỏi bà thị xã bộ em tính sao vô chỗ đó? Ai biết đâu tụi nó, chắc tại mấy nhỏ thấy mình đi ngang, coi tướng em "soang soang" tưởng vớ được khách sộp, he he... Mấy nhỏ ép thử cho được bộ váy áo rồi ghi tên tuổi mình là để mấy nhỏ lấy điểm, làm bá cáo cho sếp, rằng có ai ai tới thử, tính mua, chứ a... có tiền em cũng hổng mua, có mà hâm à, xia... điên thì có, chừng nấy tiền để làm được biết bao nhiêu chuyện. Dừng lại một hồi, cô Sáu tiếp:
- Ở đây chỗ nào cũng hàng hiệu không, Escada của người ta đó, sờ vào là phỏng tay.
Sáu nói hàng hiệu chi thứ đó, người ta "pi e cạc đanh, cạc đòm" nghe choang choang ấy chớ còn cái này, "ét ka đa" hàng hiệu mà nghe cứ ngang ngang như tên cái giải bóng đá quân đội mấy nước Đông Âu "loong loỏng ờ gâu" ngày ấy, rã đám hết rồi. Hàng hiệu chi mà mắc như quỷ. Thôi người Việt xài hàng Việt được rồi.
Cô Sáu đang áp phê cái vụ thử váy áo, "phái chí" cười vang:
- Mặc cái áo một đống tiền thấy con người ta nó khác hẳn, đúng là quen sợ dạ lạ sợ áo, vậy ra tướng tá bà thị xã nhà anh cũng "soang" lắm chớ hổng đùa à nhen, hơ hơ... thôi đi dzề, dzề mau còn nấu cơm kẻo con tui chờ đói bụng lắm rồi.

15 nhận xét:

  1. Bận bịu mùa cưới, bài viết lại.

    Trả lờiXóa
  2. haha, vui
    mà năm nay anh Sáu mua cho chị Sáu cái đầm mới nào chưa ?

    Trả lờiXóa
  3. chuyện dzui nghen, dui nhứt đoạn tiệc nhỏ tiệc to liên phoanh phá phom hehe

    --
    mà giờ em chẳng nhớ chị Sáu đã mặc gì nữa, nhìn dáng người, cốt cách, gương mặt, thần thái thấy đẹp sẵn rỗi mà

    Trả lờiXóa
  4. Hi hi... nghe giá hú hồn quá!

    Vào Parson hay nhất là đồng hồ, không quá mắc như các đồ khác :-)

    Trả lờiXóa
  5. Câu chuyện làm tui nhớ một câu trong một vở kịch nào đó. Anh chồng dẫn vợ đi shoping mà cứ bàn ra, bảo vợ đợi nó giảm giá. Đến cuối cùng anh bảo vợ là " Thôi em ở nhà luôn là em tiết kiệm được 100 % "

    Trả lờiXóa
  6. Cái gì cũng qui ra bia thì bao giờ mới mua được đầm cho chị Sáu đây.

    Trả lờiXóa
  7. ặc... ặc... Parkson là cái "máy chém" mà a

    Trả lờiXóa
  8. -Mía,
    Đọc thấy Sáu có vẻ kẹo kẹo, chắc là hổng sắm nổi cho vợ đâu.

    Trả lờiXóa
  9. -J.G,
    Để tiền ăn nhậu tiệc nhỏ tiệc to sướng hơn ha J.G, mua sắm chi uổng.

    Trả lờiXóa
  10. -Titi,
    Giá cả hết hồn thiệt. Sao áo váy của mấy cô mà mắc dữ vậy không biết.

    Trả lờiXóa
  11. -Trăng Quê,
    Đúng rồi bạn ơi. Ở nhà, không đi ra ngoài đường là bảo toàn trăm phần trăm tiền bạc, hi hi...

    Trả lờiXóa
  12. Người đâu tính cách kì cục. Cái gì cũng quy ra bia là sao, he he...

    Trả lờiXóa
  13. -Kiến,
    Chém nhè nhẹ thôi thì còn mua sắm được, chớ giá cả như trên thì dữ quá. Kiến có thấy là quá mắc không.

    Trả lờiXóa
  14. Theo chổ em biết thì bạn Sáu không hề kẹo, và thấy rằng chị Sáu có phooc còn ngon lành muốn chết, soang tự nhiên, he he he.
    Nhưng đề nghị bạn Sáu nhuộm đi, hí hí hí, để ra đường cho xứng với người đẹp.
    Mía, tui chạy, bà ở lại lảnh đạn dùm, kha kha

    Trả lờiXóa
  15. -Moon,
    Bạn không biết rằng có cái muối tiêu nó cũng soang soang sao, vậy nên hổng nhuộm, hè hè... hổng cần chạy mô.

    Trả lờiXóa