Yến cứ nghĩ lung mung, ở đời chuyện gì cũng vậy, ranh giới giữa thành công và thất bại chỉ cách một sơ sảy nhỏ. Giá mà khi giao nhận hàng, anh Hai siêng một chút, kĩ lưỡng một chút. Giá mà mở ra coi cho đàng hoàng, thấy lộn ta đổi hàng lại liền, thì đâu đến nỗi. Giá mà... thì giờ này hàng họ đã xong, có tiền trả nợ còn dư chút đỉnh làm vốn liếng bán buôn, khỏi lo vay mượn ai. Nghe vợ con thủy thủ tỉnh nhà hổm rày trò chuyện to nhỏ, mới đi chuyến đầu họ có chút vốn giắt lưng, còn nhà mình...
Một bữa đi làm về thấy rất đông các chị em ngoài chợ thị xã, những người chung vốn cho vợ chồng cô bán buôn vừa qua, họ ngồi chờ cô từ hồi nào, Yến chột dạ:
- Mấy chị thương, thư thư cho nhà em ít bữa nữa. Hàng hóa sai mẫu, người ta trả lại, không bán được miếng nào, tội nghiệp, tiền đâu em trả cho mấy chị được đây.
- Vậy chớ... chuyến này Hai Hùng còn đi tàu không vậy cô Hai?- Có ai đó hỏi thăm.
- Anh Hai nhà em còn đi mà, mấy chị an tâm, nghe đâu chuyến này tàu Ninh Kiều lại chạy Sing đó mấy chị.
Mọi người ồ lên vui vẻ, người góp một câu.
- Vậy là mừng rồi. Vợ chồng nhà em tốt phước đó, được đi tàu biển như chú Hai đây ai hổng nằm mơ. Ráng lo buôn bán giàu sang mấy hồi.
- Mấy cậu tàu biển lúc này ngon ác, coi cách ăn mặc đi đứng như người thành phố, có khi sang trọng lịch sự như mấy anh bển về.
- Mà biết hôn, tụi nó bán hàng cho mấy chị nhiều lắm đó. Hay là chuyến này cho mấy chị đặt hàng được không cô Hai?
Thì ra không phải là chuyện hỏi nợ. Mấy chị nhắc cho ráng làm, và muốn đặt hàng trực tiếp từ anh Hai. Yến thở phào bớt nỗi lo. Cô có thêm được những bạn hàng vững chãi về vốn liếng và thêm những món hàng hiếm hoi vào danh sách cho chồng.
Không muốn chồng lo lắng. Yến nói Hai Hùng chuyện làm ăn còn dài, vừa rồi xui xẻo thôi bỏ, đừng suy nghĩ nhiều cực thân, vợ chồng mình làm lại. Cô bàn với chồng chuyến này mang lô hàng giày sang bển trả cho người ta rồi tính tiếp. Đưa chồng một tờ giấy, Yến nói: "Em đã coi kĩ, hàng hóa ghi rõ cho anh trong đó, coi rồi lựa mà mua về."
Buổi sáng trước khi tàu chạy, cầu cảng đã rất đông vợ con thủy thủ ra đưa tiễn. Đội an ninh và quan thuế đã xuống tàu làm thủ tục cho tàu xuất bến. Một chiếc xe lôi chở những thùng giày chân phải từ cổng cảng chạy vào, Yến lẽo đẽo chạy xe phía sau.
Ca gác tàu cuối cùng vẫn còn hai người quan thuế. Thấy vợ chồng Hai Hùng loay hoay với mấy thùng carton hàng hóa, họ lại gần.
- Không mang hàng xuống tàu được đâu anh chị ơi.- người trẻ tuổi vẻ kiên quyết.
Yến cùng mấy chị em xúm vào:
- Mấy anh thông cảm, hàng giao lộn, bây giờ mang đi trả cho người ta.
- Muốn mang đi chị chạy lên hải quan tỉnh làm thủ tục xuất hàng.- Họ dứt khoát.
Chỉ còn ít phút nữa tàu khởi hành, không cách gì cho kịp. Yến xuống nước, hết sức năn nỉ:
- Mấy anh thương giùm, việc của em người ta biết hết trơn mà, anh coi vẫn còn niêm phong cũ hải quan nè...
- Nói không được là không được mà.
Cô quay sang Hai Hùng và anh em tàu đang đứng gần đó, giọng như muốn khóc rồi:
- Làm sao bây giờ mấy anh ơi...
Thuyền phó nhất Huỳnh Minh đứng gần đó lắc đầu:
- Mấy đứa bay dốt, sao hồi nãy không nói, khai vô sổ hàng hóa mang theo là xong. Bây giờ thủ tục xong hết rồi còn làm gì được nữa.
Một hồi, anh kéo Hai Hùng nói nhỏ: "Bây làm bộ cho xe chở hàng về, tà tà chạy đậu ngay sau lái. Kêu thêm mấy đứa căng tin cảng phụ một tay, chừng nào thả dây mũi thì quăng lên sau lái, làm cho thiệt lẹ nghe".
Cùng lúc đội thủ tục đã xong việc lục tục kéo nhau lên bờ. Đi ngang đám hàng hóa đang lùng bùng. Ai cũng nghe Huỳnh Minh lớn tiếng:
- Bỏ hết lại, kêu xe chở về đi. Còn tất cả lên tàu chuẩn bị ma nơ. Mấy cậu thợ máy không đi ca xuống hết sau lái coi. Chờ đoàn người đi qua anh xuống giọng: "Ra sau lái phụ cho thằng Hùng, mau coi!"
Ninh Kiều gióng một hồi còi. Lúc này công nhân trên cảng và thủy thủ đang lắng nghe và làm theo hiệu lệnh chỉ huy qua bộ đàm của hoa tiêu và thuyền phó nhất từ buồng lái oang oang khắp khu vực cảng.
Chiếc xe lôi chở theo hơn chục thùng giày chân phải từ từ lăn bánh và dừng lại sau đuôi con tàu. Bác tài xe lôi chân gác ghi đông xe, ngoái cổ tò mò coi con tàu rời bến.
Ma nơ nước ròng, tàu Ninh Kiều đang hướng lên thượng nguồn. Khi hai dây mũi được mở ra từ cọc bích trên cầu cảng, con tàu hướng ra ngoài sông, tàu từ từ quay đầu về xuôi, phía sau lái gần như đứng yên tại chỗ, quay tròn.
Trên tàu anh em thủy thủ vẫy tay chào, dưới cảng vợ con họ vẫy chào, công nhân cảng, quan thuế, mọi người trên bờ ai cũng tươi cười vẫy tay chào tạm biệt.
- Đi nhé, chào nhé...
May phước khi ấy nước ròng nên mạn tàu gần ngang mặt cầu cảng. Những thùng giày chân phải được ào ạt quăng lên tàu, chỉ một nhoáng tất cả đã nằm gọn trong khoang lái. Hai người quan thuế đang đứng trên bờ nhìn cảnh ấy đứng cười hơ hơ, tàu xuất bến rồi, hết trách nhiệm, và như là họ cũng hay câu chuyện những chiếc giày của hai Hùng.
Tàu Ninh Kiều gióng hồi còi thứ hai thật dài chào đất liền. Đạp chân trên những thùng carton, Hai hùng vẫy tay cười tươi, trên bờ Yến cũng cười, vẫy tay chào tạm biệt:
-Mạnh giỏi nhé, đi nhé, đi nhé... chào Ninh kiều vào chuyến biển mới.
Bến cảng đã khuất sau hàng cây lá bên bờ, tàu chạy êm trên sông. Hai Hùng xắp xếp lại hàng hóa, trò chuyện cùng anh em:
- Bà thị xã nhà tui coi nhỏ xíu con mà bữa nay bả mạnh thiệt. Tui không ngờ đó.
- Coi bả ròm như con cá mắm mà quăng thùng đồ cứ veo veo, tui đỡ còn không lại bả.-Ai đó đế thêm. Đại phó Huỳnh Minh thì cười lớn:
- Công nhận bà xã hai Hùng giỏi thiệt chớ. Kì này kêu bả bỏ sở làm, bồi dưỡng nghiệp vụ, chuyển qua đánh hàng tàu đê, có lý à.
Những câu chuyện của anh em trên tàu, công việc hay chuyện làm ăn, đôi lúc thuận lợi hay trục trặc, ai cũng biết và cảm thông. Làm việc cùng với nhau, sóng gió gian truân cùng nhau, trên biển sống chết có nhau nên thương quý nhau, có việc là xúm vào cùng lo, điều thường tình ở trên tàu. Chuyện của Hai Hùng những ngày qua ai cũng hay, râm ran một câu chuyện cười. Chuyện làm ăn, thành quả nhìn thấy trên tay rồi còn rớt, nghe nghèn nghẹn lại vừa hài.
Ra khỏi cửa biển, tàu Ninh Kiều lấy điểm trực chỉ Singapore. Hai Hùng mới nhận xong thời tiết trên radio báo cáo cho thuyền trưởng, anh ra boong tàu hóng mát. Giữa hai đợt gió Tây Nam, biển lặng như trong hồ, sóng nhẹ nhàng vỗ về bên mạn. Tàu động nước, từng đàn cá Chuồn nhao lên từ mặt biển, bay là là trong không trung, long lanh trong nắng chói rồi lại vô tư ngụp xuống lòng biển khơi. Gió nhẹ miên man trong tóc.
Chuyện bán buôn tàu bè, được đó rồi mất đó, có khi trắng tay, làm lại mấy hồi, suy nghĩ chi cho cực. Có ai đó đã nói với anh câu này. Hai Hùng lại thấy yêu đời, anh nghĩ tới chuyến biển mới, lại mơ về những món quà thật đẹp cho cu Bim và thế nào anh cũng sắm được cho Yến một chiếc xe cho xứng đáng.
Sóng nước êm êm, những chiếc giày chân phải của hai Hùng lại theo anh một hành trình mới, hành trình trở về miền đất xa xôi, nơi mang tên đảo quốc sư tử.
Ca gác tàu cuối cùng vẫn còn hai người quan thuế. Thấy vợ chồng Hai Hùng loay hoay với mấy thùng carton hàng hóa, họ lại gần.
- Không mang hàng xuống tàu được đâu anh chị ơi.- người trẻ tuổi vẻ kiên quyết.
Yến cùng mấy chị em xúm vào:
- Mấy anh thông cảm, hàng giao lộn, bây giờ mang đi trả cho người ta.
- Muốn mang đi chị chạy lên hải quan tỉnh làm thủ tục xuất hàng.- Họ dứt khoát.
Chỉ còn ít phút nữa tàu khởi hành, không cách gì cho kịp. Yến xuống nước, hết sức năn nỉ:
- Mấy anh thương giùm, việc của em người ta biết hết trơn mà, anh coi vẫn còn niêm phong cũ hải quan nè...
- Nói không được là không được mà.
Cô quay sang Hai Hùng và anh em tàu đang đứng gần đó, giọng như muốn khóc rồi:
- Làm sao bây giờ mấy anh ơi...
Thuyền phó nhất Huỳnh Minh đứng gần đó lắc đầu:
- Mấy đứa bay dốt, sao hồi nãy không nói, khai vô sổ hàng hóa mang theo là xong. Bây giờ thủ tục xong hết rồi còn làm gì được nữa.
Một hồi, anh kéo Hai Hùng nói nhỏ: "Bây làm bộ cho xe chở hàng về, tà tà chạy đậu ngay sau lái. Kêu thêm mấy đứa căng tin cảng phụ một tay, chừng nào thả dây mũi thì quăng lên sau lái, làm cho thiệt lẹ nghe".
Cùng lúc đội thủ tục đã xong việc lục tục kéo nhau lên bờ. Đi ngang đám hàng hóa đang lùng bùng. Ai cũng nghe Huỳnh Minh lớn tiếng:
- Bỏ hết lại, kêu xe chở về đi. Còn tất cả lên tàu chuẩn bị ma nơ. Mấy cậu thợ máy không đi ca xuống hết sau lái coi. Chờ đoàn người đi qua anh xuống giọng: "Ra sau lái phụ cho thằng Hùng, mau coi!"
Ninh Kiều gióng một hồi còi. Lúc này công nhân trên cảng và thủy thủ đang lắng nghe và làm theo hiệu lệnh chỉ huy qua bộ đàm của hoa tiêu và thuyền phó nhất từ buồng lái oang oang khắp khu vực cảng.
Chiếc xe lôi chở theo hơn chục thùng giày chân phải từ từ lăn bánh và dừng lại sau đuôi con tàu. Bác tài xe lôi chân gác ghi đông xe, ngoái cổ tò mò coi con tàu rời bến.
Ma nơ nước ròng, tàu Ninh Kiều đang hướng lên thượng nguồn. Khi hai dây mũi được mở ra từ cọc bích trên cầu cảng, con tàu hướng ra ngoài sông, tàu từ từ quay đầu về xuôi, phía sau lái gần như đứng yên tại chỗ, quay tròn.
Trên tàu anh em thủy thủ vẫy tay chào, dưới cảng vợ con họ vẫy chào, công nhân cảng, quan thuế, mọi người trên bờ ai cũng tươi cười vẫy tay chào tạm biệt.
- Đi nhé, chào nhé...
May phước khi ấy nước ròng nên mạn tàu gần ngang mặt cầu cảng. Những thùng giày chân phải được ào ạt quăng lên tàu, chỉ một nhoáng tất cả đã nằm gọn trong khoang lái. Hai người quan thuế đang đứng trên bờ nhìn cảnh ấy đứng cười hơ hơ, tàu xuất bến rồi, hết trách nhiệm, và như là họ cũng hay câu chuyện những chiếc giày của hai Hùng.
Tàu Ninh Kiều gióng hồi còi thứ hai thật dài chào đất liền. Đạp chân trên những thùng carton, Hai hùng vẫy tay cười tươi, trên bờ Yến cũng cười, vẫy tay chào tạm biệt:
-Mạnh giỏi nhé, đi nhé, đi nhé... chào Ninh kiều vào chuyến biển mới.
Bến cảng đã khuất sau hàng cây lá bên bờ, tàu chạy êm trên sông. Hai Hùng xắp xếp lại hàng hóa, trò chuyện cùng anh em:
- Bà thị xã nhà tui coi nhỏ xíu con mà bữa nay bả mạnh thiệt. Tui không ngờ đó.
- Coi bả ròm như con cá mắm mà quăng thùng đồ cứ veo veo, tui đỡ còn không lại bả.-Ai đó đế thêm. Đại phó Huỳnh Minh thì cười lớn:
- Công nhận bà xã hai Hùng giỏi thiệt chớ. Kì này kêu bả bỏ sở làm, bồi dưỡng nghiệp vụ, chuyển qua đánh hàng tàu đê, có lý à.
Những câu chuyện của anh em trên tàu, công việc hay chuyện làm ăn, đôi lúc thuận lợi hay trục trặc, ai cũng biết và cảm thông. Làm việc cùng với nhau, sóng gió gian truân cùng nhau, trên biển sống chết có nhau nên thương quý nhau, có việc là xúm vào cùng lo, điều thường tình ở trên tàu. Chuyện của Hai Hùng những ngày qua ai cũng hay, râm ran một câu chuyện cười. Chuyện làm ăn, thành quả nhìn thấy trên tay rồi còn rớt, nghe nghèn nghẹn lại vừa hài.
Ra khỏi cửa biển, tàu Ninh Kiều lấy điểm trực chỉ Singapore. Hai Hùng mới nhận xong thời tiết trên radio báo cáo cho thuyền trưởng, anh ra boong tàu hóng mát. Giữa hai đợt gió Tây Nam, biển lặng như trong hồ, sóng nhẹ nhàng vỗ về bên mạn. Tàu động nước, từng đàn cá Chuồn nhao lên từ mặt biển, bay là là trong không trung, long lanh trong nắng chói rồi lại vô tư ngụp xuống lòng biển khơi. Gió nhẹ miên man trong tóc.
Chuyện bán buôn tàu bè, được đó rồi mất đó, có khi trắng tay, làm lại mấy hồi, suy nghĩ chi cho cực. Có ai đó đã nói với anh câu này. Hai Hùng lại thấy yêu đời, anh nghĩ tới chuyến biển mới, lại mơ về những món quà thật đẹp cho cu Bim và thế nào anh cũng sắm được cho Yến một chiếc xe cho xứng đáng.
Sóng nước êm êm, những chiếc giày chân phải của hai Hùng lại theo anh một hành trình mới, hành trình trở về miền đất xa xôi, nơi mang tên đảo quốc sư tử.
đoạn chạy hàng thiệt hồi hộp, có cái gì đó thật trong sáng trong câu chuyện này nhỉ, gãi đầu
Trả lờiXóaThuyền phó dễ chịu anh há, có thiệt ngoài đời k anh?
Trả lờiXóa-J.G,
Trả lờiXóaAi cũng có gia đình, và ai cũng muốn lo toan cho gia đình của mình mỗi tốt hơn, tôi nghĩ đó là trong sáng.
-Phung Tran,
Trả lờiXóaMấy chiện nhớ, lọ mọ viết đọc vui, nhưng là việc và người thiệt, bạn tin vậy đi.
Thuyền phó dễ chịu.Nhưng thuyền trưởng dễ chịu hơn.Vì nếu thuyền trưởng không làm ngơ thì chẳng ai dám làm gì cả!Đi tàu có trật tự trên dưới rõ ràng.Tất cả chuyện Anh Đỗ kể tôi làm chứng đều là từ những người thật,việc thật!Chỉ có tên là đổi khác đi.Đọc lại chuyện của bạn viết làm nhớ một thời trai trẻ vô tư, với tình bạn,tình đồng nghiệp vô tư.
Trả lờiXóaHe he, cứ có mấy đoạn lòng phơi phới nghe thuyền chạy thênh thênh là thư giãn bao nhiu rùi. Đi tàu, lúc có việc phải làm thì làm khẩn trương lắm đúng ko ạ?
Trả lờiXóa-Dathb136,
Trả lờiXóaĐọc vui vui tí bạn nhé. Mình ráng chắp lại những ngày phóng khoáng, nhiều niềm vui cùng bè bạn, khoảng thời gian làm việc vô tư nhất để tụi mình lâu lâu nhâm nhi.
Đạt ủng hộ nhé.
-Scarlett,
Trả lờiXóaĐúng là ở dưới tàu làm việc tập trung và khẩn trương.
Con tàu như một xã hội nhỏ độc lập, bấy nhiêu con người, mỗi người một việc, có ai đâu có thể nhờ vả như ở trên bờ. Nên tính kỷ luật cao nữa bạn ạ.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóacái lúc mà nhận được giày toàn chân phải đó, chắc anh HH ước gì người ta có 2 chân giống nhau quá :D
Trả lờiXóa-Scarlett,
Trả lờiXóaNói thêm với bạn, những khi mệt mỏi, suy nghĩ, ta đứng trên boong tàu ngắm biển nước mênh mông là phơi phới yêu đời, nhất là khi yên sóng gió, có một đàn cá heo bên hông chạy đua với tàu, cùng hò reo để chúng giỡn sóng nhảy lên cuống, cực kì thơ mộng mị, hì hì....
-Mía,
Trả lờiXóaCông nhận Mía có cái ước độc thiệt đó, để tui hỏi lại 2H coi khi ấy ảnh có ước vậy không nào.
- nghe kể cái đoạn thấy người tới tưởng đâu đòi nợ, thấy tội tội cái chị Yến ấy. :)
Trả lờiXóa- cái cảnh tàu rời cảng anh tả, em thấy giống trong các phim từng coi nhỉ!
-LKBQ,
Trả lờiXóaSợ nhất là nợ đòi bạn nhỉ.
Đi tàu anh có thời gian để viết lách không? Em thắc mắc khi tàu lênh đênh trên biển, không biết lúc đó mọi người làm gì vậy anh?
Trả lờiXóa-HPLT,
Trả lờiXóaLà những việc như ở nhà HPLT ạ.
Ngoài giờ ca kíp hay làm việc bảo dưỡng sửa chữa thì làm những việc mình thích như ngồi mơ mộng, học thêm, nhớ "vu vơ" thì coi hình vợ con hoặc tụ bạ đánh bài, nhậu nhỏ (2 vụ này có tàu ghiền, có tàu cấm, ăn thua do thuyền trưởng ổng có ghiền không)... Bạn đã viết một tí bài "Nỗi nhớ của người đi biển" đó.
Nhắn nhe í nhầm khẳng định với anh Đỗ là bạn moon có đọc đầy đủ nhưng mà "thỉnh thoảng" bị bế tắc comment, he he he.
Trả lờiXóaÀ, nhớ ra hôm nay là ngày người ta ngồi Nguyễn Văn Thủ. Comment lãng xẹt hén. he he
-Bạn Moon,
Trả lờiXóaCòn post bài mới và đọc còm của bạn đây. Hổm rày bận bịu lắm sao không thấy bloging.
Cuối tuần vui khỏe nhé.
Bác DN hôm nào rảnh ra HN chơi nhớ alo nhé. :D.
Trả lờiXóaCàng đọc bài càng thấy "hay".
-BaoPN,
Trả lờiXóaLà Bảo phải không, mấy bữa trước mình chưa đoán ra BPN. Dự định sẽ sớm ra chơi HN. Hẹn gặp Bảo nhé.