Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

Chuyện người Tò he.

Đường hoa Nguyễn Huệ những ngày giáp Tết tấp nập người ta dạo chơi. Sài gòn quanh năm mải miết lo làm ăn, hoặc không thuận trên đường đi làm hàng ngày, nên nhiều người có khi cả năm không ra tới Sài Gòn, nghĩa là không ra tới khu trung tâm thành phố. Quay đi quay lại hết năm, ráng gọn ghẽ việc nhà, tranh thủ cùng gia đình dạo chơi trên con đường hoa Nguyễn Huệ một đêm cuối năm cho thư thả lại con người.

Ở dưới hàng hiên cửa hiệu thời trang bên lề đường có một người nữ ngồi khuất sau dòng người nắm tay nhau đi chơi. Cô ấy đang mải miết vê bột nếp màu, nặn ra những con Tò he bé nhỏ xinh xinh.

Đang đi chơi với bố, Nhí chợt reo lên thích thú "tò he" và xin mua một bông hồng. Cùng xà vô hàng Tò he, bố dóc với cô hàng Tò còn Nhí ngồi chăm chú coi đôi bàn tay khéo léo của người thợ.

Cô tên Huệ, hay cười và rất vui chuyện. Hỏi quê đâu, cô cười, vẻ tự hào:
- Bác mà hỏi thăm mươi người Tò he thì cả mươi là người làng em đấy, làng Xuân La, Phú Xuyên. Làng nghề em ngày trước có cả trăm nhà, giờ không còn bao nhiêu người theo nghề, mà ai có làm làm nghề này cũng đi tứ xứ hết bác ơi.

Cô vê một miếng bột nhỏ màu xanh làm ống tay áo, lại một miếng bột đen nhỏ làm mái tóc, vừa đủ, không dư một chút bột nào. Đồ nghề hầu như không có gì ngoài mấy ngón tay thoăn thoắt, vậy mà nhoáng cái có một cô tiên xiêm áo tha thướt, dậy mùi nếp quê.
Cô Huệ kể: Bột nặn Tò he được cô nhồi từ bột gạo và  nếp  nên tò he có mùi thơm, cô trộn màu bột bằng màu phẩm chân nhang hay các thứ màu từ lá cây, lỡ con nít nghe mùi thơm, có lén ăn không có hại.

Mà phải có văn hóa mới biết lúc nào ra tò he kiểu gì. Tỉ như ti vi đang chiếu Tề thiên là nhà em cứ Tôn Ngộ Không, Bạch cốt tinh mà nặn, sắp Tết thì ông già Nô en, he he... Rồi màu sắc, áo quần sao cho hợp lý, rồi những đặc trưng của Tò he... Để làm sao cho người ta nhìn là thấy ngay, à đây là Lý Thông gian ác, Thạch Sanh khảng khái dũng cảm, nhìn vào con Tò he toát ra vẻ nghịch ngợm của Tề thiên, lão Trư ngộ nghĩnh , hài hước hay một ông già Nô en hiền lành... Nghề mà, là thế đấy bác ạ.

Bỗng có tiếng còi hoét hoét, người ta đi dẹp lề đường trước giờ khai mạc đường hoa, cô Huệ lật đật mang bàn đồ nghề nép vô một bên cánh cửa, chép miệng:
- Ở Hà Nội người ta hiểu Tò he, nên còn biết quý. Ngày Tết nhất ngồi nặn Tò he ngoài đường, không mấy khi bị đuổi, lâu lâu còn nhận được nụ cười cảm thông nhẹ vơi vất vả. Còn mấy người áo xanh áo vàng này ở Sài Gòn không có văn hóa Tò he, ngồi làm chỗ nào cũng bị đuổi, có đứa còn dọa đá bay cái bàn của nhà em chớ.
Ấy thế nhưng người Sài Gòn lại rất thích mua Tò he, chả mấy ai mặc cả, em bán Tò he con dễ mười ngàn, con khó gấp hai, bán veo veo ấy, thích lắm.
-Vậy chớ Tết không về quê ăn Tết sao?
Cô Huệ cười lớn, giọng vương chút bụi bặm, rất "luýnh":
- Ơ cái nhà bác này, Tết mà về quê thì có mà móm à? Tết mới là mùa làm ăn chứ bác, em ngồi đây mười cái Tết dư lày rồi. Nhà bác có biết không, vợ chồng nhà em chia nhau hai đầu lề đường Nguyễn Huệ, cày hết cái Tết Sài Gòn cũng kiếm khớ đấy.
Hỏi đùa đủ nhậu không, cô cười khơ khơ, ai cho nhậu, hết mùng, mất nửa tháng kiếm hăm mấy ba chục triệu chớ ít sao, để dành làm được ối việc nhớn.

Nhẩn nha một hồi, vê miếng bột, ịn vào cái lược gãy, gắn thêm bộ râu trắng cho cho tò he Nô en, cô kể chuyện tiếp:
-Ngày xưa là những phiên chợ quê trong vùng bao giờ cũng có vài hàng Tò he, rồi hội đình hội làng là phải có Tò he. Còn bây giờ là đi đến xứ người, nơi người ta đi chơi xuân, đi xem hội. Ngày thường nhà em lại ngồi trước cổng trường, bán cho học trò. Chẹp, cái nghề. Buồn vui, rảnh rang đón tàu xe lang thang đâu đó kiếm ít tiền tiêu cũng được.
Ra Giêng vợ chồng em đi tiếp lễ hội, nhiều lắm bác ơi, nơi nào cũng có. Khi nào hết hội mới về, mà đã về quê là chỉ có chơi với con với cháu thôi, không có làm việc gì hết.

Vui chuyện cô khoe, từ ngày lên ngôi Hà Nội, ruộng vườn tự nhiên lên giá, nhà nào thích thì bán, còn nhà em cứ để đó, thuê người ta làm. Nông dân bao nhiêu đời quen rồi, người sinh chứ đất có sinh đâu, để dành ruộng vườn cho con cháu. Làm người Hà Nội á, còn lâu mới được. Chúng em vẫn thích gọi Hà Tây cơ, chỉ thích là cửa ngõ thủ đô thôi.

Thấy bố con ríu rít, có vẻ ngạc nhiên cô hỏi, bố con à, bố con thật à? Nhí hồn nhiên, bố của con đó. Cô Huệ Tò he bỗng cười rũ, ối giời ơi... nhìn nhà bác kìa, còn cứng hơn cả nhà em ấy, thế mà em có cháu nội cháu ngoại bằng cần này cả rồi đấy, hơ hơ...

Chia tay, cô Huệ vẫn còn cười, nhà em tặng cho nhà bác bài thơ này mà về viết bờ nốc. 
Tò he anh bán mấy đồng,
Em mua một cái cho chồng em chơi,
Chồng em đánh hỏng đánh rơi,
Em mua một cái em chơi một mình.

Thấy bố móc điện thoại tính lưu câu thơ, Nhí cười toe, khỏi, khỏi, để con nhớ bài thơ này cho bố. Nghe bố hỏi chuyện cô ấy là biết ngay thế nào bố cũng có một bài Tò he.

33 nhận xét:

  1. Tôi thích nhất câu "Văn hóa Tò He" của cô Huệ - À Không: Của Bác Đỗ. Tại sao lại không nhỉ? Một nghề - Nghệ thuật dân gian cần lưu giữ và bảo tồn.
    P.S

    Trả lờiXóa
  2. Ngày còn bé ở HP bọn trẻ con cứ xúm đông xúm đỏ quanh bác nặn Tò he,mê lắm bàn tay của ngườ nặn,xem vài chục lần mới mua được 1 lần.Nhớ ngày đó quá anh ạ.

    Trả lờiXóa
  3. Hôm qua ra nhà sách FHS Nguyễn Huệ cũng rinh một con Rồng về.Nhớ hồi bé đi học chỉ mong giờ ra chơi để xúm quanh hàng Tò he và hay mua cái tem đủ loại hình rồi xoa cho thấm nước dính vào tay cho giống hình xăm ấy.Cái đó tên gì ĐN còn nhớ ko?

    Trả lờiXóa
  4. bữa đó em cũng mua một con cho Hà Thi, giải thích cho nó hiểu, một thời tò he là niềm say mê của những đứa trẻ

    Trả lờiXóa
  5. Mấy hình bột nặn này rất dễ thương, ai khéo tay lắm mới làm được đẹp như vậy, mình mới biết cái tên Tò he, cám ơn anh Đỗ:)

    Trả lờiXóa
  6. -PS,
    Thực sự nhìn và con Tò he, có giờ nhìn kĩ mình cảm nhận được một cái gì đó riêng riêng PS ạ.

    Trả lờiXóa
  7. -KL,
    Hồi nhỏ thích ngồi coi người ta làm, mê đi. Sau rồi mua một con trả học phí vậy mà.

    Trả lờiXóa
  8. -AK7,
    Lúc nhỏ ở Hà Nội, mấy tấm dán cánh tay như những hình xăm, Tôn ngộ Không, Na tra... kêu là "cô ma nhi".
    Chỉ có ông Gtl nhớ từ này.
    Và bây giờ hình như có lại.

    Trả lờiXóa
  9. -Phú,
    Hà Thi sẽ thấy người ta nặn đất và tô màu giỏi hơn đám nhỏ nhiều.
    Nhí nhà tui lớn hơn chút nên thích thú lắm.

    Trả lờiXóa
  10. -Chào bạn BeBo ghé thăm,
    Cái tên nghe ngộ ha. Xuất phát từ đâu không chắc chắn, nhưng có thể con Tò he (là cái bông hồng chẳng hạn), người ta gắn một cái đầu thổi bằng tre, giống cái còi ở đầu kia. Chơi Tò he vừa thổi "ò e" vừa cắn miếng bột, vui vui
    (Lúc nhỏ tụi này chơi vậy đó).

    Trả lờiXóa
  11. Bác ơi, Tò He là một câu chuyện dài Bác hén, không chỉ là một thứ trò chơi cho con nít và còn là một nét văn hóa truyền thống rất đáng quý.
    Thích entry này á.

    Trả lờiXóa
  12. Các bạn ngoài HN thì phải chơi Tò he mới sành điệu.

    Bác thử gợi ý chị Huệ chuyển sang nặn Putin và Obama vào những ngày không phải Tết xem thế nào.

    Trả lờiXóa
  13. Bây giờ Mía vẫn mê mấy con Tò he này, có nhiều khi bỗng quên béng đi tên gọi, nhớ là " tà kheo" mới ghê chứ :)).
    Mía thích nhìn người ta làm, hay gì đâu, vào tay mình chắc cục bột là cục bột :D

    Trả lờiXóa
  14. -Moon,
    Một thời gian dài không để ý tới, đúng hơn là lãng quên Tò he. Nhưng ngồi coi nặn tò he, bây giờ vẫn thích. Lỡ có làm bẹp, gãy, mình không thể nặn lại như người ta được.

    Trả lờiXóa
  15. -L2C,
    Vậy là Tò he bây giờ phổ biến ở HN vậy sao? Thế thì mừng chứ. Cô Huệ trách mấy người dẹp lề đường ở SG cũng phải.
    Tui nghĩ đám nhỏ không quan tâm mấy vị tổng thống đâu, cô Huệ nặn tò he TT là ế hàng đấy, hì hì. Nói vậy chớ những người thợ ấy nhìn ra Tò he theo nhu cầu tinh lắm bạn ơi.

    Trả lờiXóa
  16. -Mía,
    Dzụ này xuất xứ từ Hà Tây nên trong này ít nhớ hơn. Nhưng tụi nhỏ bây giờ biết kêu "tò he" rồi đó. Công của mấy người làng Xuân La như cô Huệ giữ gìn.

    Trả lờiXóa
  17. Lần đầu tiên mới biết đến từ Tò He và câu chuyện thật thú vị với nhiều hình nộm làm bằng bột nếp thật khéo.
    Cám ơn anh Đỗ :)

    BPN

    Trả lờiXóa
  18. Nặn Tò he là nghề cổ truyền thực sự quí của ta. Bác xem thêm link này rất thú vị nè
    http://www.doisongphapluat.com.vn/story.aspx?id=8271&lang=vn&zone=41&zoneparent=0

    Trả lờiXóa
  19. Cảm ơn Titi đã cho đường link bài viết rất hay và tại sao chúng ta lại không ủng hộ ý tưởng của vị chủ nhiệm câu lạc bộ Tò he nhỉ? Chí ít cùng bằng lời. "Tò he đã đi vào máu thịt của ông cha và mỗi người dân Xuân La, vì vậy lớp hậu thế cần gìn giữ và phát truyền thống đó. Về hướng đi tiếp theo thì ngoài cách quen thuộc từ hàng trăm năm nay là tới những điểm vui chơi, lễ hội để giới thiệu và bán sản phẩm, CLB đang tìm cách gắn tò he vào những tua du lịch văn hóa truyền thống. Hiện nay CLB cũng đã đệ trình lên bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch công nhận một cách chính thức làng nghề tò he truyền thống Xuân La. Làng cũng đang tập trung vào việc tìm kiếm thu thập những tài liệu, giá trị còn sót lại với mong muốn xác định lại những giá trị văn hóa vô giá đã tồn tại hàng trăm năm và phục dựng lịch sử làng nghề một cách đầy đủ nhất"
    P.S

    Trả lờiXóa
  20. -Bạn BPN,
    Nhiều người không biết Tò he bạn ạ, đúng hơn là không để ý thôi. Tại muốn nhóc tỳ nhà tui biết được này nọ nên tui hay la cà cho cháu mở mang.

    Trả lờiXóa
  21. -Bạn Titi,
    Cám ơn bạn đã chỉ đường link, xem ra người Xuân la đi tới đâu cũng bắt đầu quảng bá cho nghề, và câu ca Tò he cũng phổ biến.
    Nhưng bài viết đó nhầm lẫn về địa danh. Xuân La không phải q.Tây Hồ HN. Làng X.la này ở huyện Phú Xuyên trên quốc lộ 1 thuộc Hà Đông cũ. Nếu tác giả mà vô làng Xuân La, Xuân Đỉnh quận Tây Hồ thì ở đó mùa này ăn Hồng Xiêm (Sa bô chê) rất ngon và ngọt.
    Cám ơn Titi nhiều nhé.

    Trả lờiXóa
  22. -PS,
    Rồi mai mốt lễ hội năm con rồng sẽ có Tò he lớn nhất hoặc đẹp nhất, và làm thật vệ sinh, ăn được cái vảy rồng là phát tài to, hi hi...

    Trả lờiXóa
  23. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  24. Hồi xưa chơi chán là nướng ăn bác ạ vì màu mè đều lành chứ không phải màu công nghiệp như giờ.

    Có câu này em nghe cả mấy chục năm mà chưa ai đối được:
    Ngồi Tè he nặn Tò he

    Trả lờiXóa
  25. Anh Đỗ,
    Cũng nhờ anh cho con anh biết nên tôi mới được dịp đọc ké và học hỏi thêm nhiều về những phong tục tập quán của VN :)

    BPN

    Trả lờiXóa
  26. -An Thảo,
    Nhớ rồi bạn ơi, Tò he bằng bột, nướng lên thơm ác nữa chớ.
    Vụ câu đối để nghĩ coi.

    Trả lờiXóa
  27. -BPN,
    Có những những việc sai của nhiều nơi và lãng quên của nhiều người lớn làm văn hóa Việt bị biến dạng hoặc biến mất. Mong mỏi người dân ở tự địa phương mình khôi phục lại may thì còn.
    Bạn có giờ ghé dóc cho vui.

    Trả lờiXóa
  28. -An Thảo,
    Thêm vào một tí, đối đại vậy được không hè:

    Cô gái Xuân La ngồi tè he nặn Tò he,
    Ông cụ làng Hồ nằm thư thả đồ thư pháp.

    Trả lờiXóa
  29. @ĐN:Ghê!Cô gái đối với ông cụ thì không chuẩn phải chỉnh.
    -Trai làng Hồ dạng chân,uốn tay đồ thư pháp.Ha haha!

    Trả lờiXóa
  30. -AK7,
    Khó ở chữ tò he và tè he cùng đồng từ he nữa.

    Trả lờiXóa
  31. Khảo dị:Cô gái Xuân La ngồi tè he nặn tò he.
    Chàng trai Làng Hồ nằm thá thư đồ pháp thư.(tiếng trung trung bộ:thả thu7~tha1 thư).

    Trả lờiXóa
  32. -Bạn ND,
    Vậy tiếng Trung bộ "thá thư" là "thư thả" sao? Tui mới biết.
    Cám ơn bạn.

    Trả lờiXóa