Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2010

Cái sự học.

Đi mua mấy vòi nước ống nước về thay ở nhà, cửa hàng kêu cứ lựa đi rồi về, chú lớn tuổi rồi khỏi làm, để có người xuống lắp cho. Họ cử tới một thợ. Anh thợ ống nước tuổi trạc năm mươi mùa triều cường. Nhìn thấy quen quen, hỏi đã gặp nhau đâu đó rồi chăng, hay có nhậu chung hồi nào sao không nhớ? Anh thợ cười cười, nói không biết nhậu, có cafe thuốc lá bậy bạ thôi, anh quên đấy, lúc trước có tới làm cho anh ở Phú Nhuận. À... hỏi đi làm khắp nơi vậy sao anh gật gật, cười. Cà kê rồi anh kể có hai đứa con đang học Úc, lo cày tối ngày. Thằng tôi tròn xoe mắt. Anh thợ ống nước có hai đứa con du học tự túc ...?

Rề rà gạ chuyện, hồi anh kể. Em gốc dân kỹ thuật Cao Thắng, đời em cực lắm. Sau giải phóng vợ chồng em từ lúc chưa lấy nhau đến mãi sau này không bao giờ xin vào làm việc được ở một cơ quan nhà nước, hai đứa làm tự do từ đó tới giờ, anh chắc rành mấy vụ này, gia đình tụi em di cư. Hồi đó chỉ có cơ quan nhà nước làm gì có nước trong nước ngoài, tư nhân với hữu hạn như giờ, đọc lý lịch thấy vô Nam 54 là họ dội ngay, tới đâu cũng lắc đầu. Bây giờ cô ấy trông coi một tiệm vi tính, còn em suốt ngày nhỏng ngoài đường. Sanh hai đứa một gái một trai vợ chồng em cày lo quyết cho hai đứa ăn học, muốn học gì cho học, muốn học thêm gì cho thêm. Những khi vợ chồng tâm sự về những ngày đi xin việc, tụi nhỏ nó nghe hết, nó hiểu lòng mình hết đấy anh ạ. Cũng may Trời thương cho hai đứa con ngoan, học giỏi. Con chị 24, ra trường ở lại bển đi làm phụ cha mẹ lo cho thằng em nay năm thứ hai, tụi nó máu Bắc kỳ chịu khó lắm, vừa học vừa kiếm việc làm thêm, cả hai đứa. Tụi nó nói học xong về kiếm việc nhà nước cho ba mẹ vui, em nói lo cho các con ăn học để thành người, ra đời thuận đâu làm đó, có ăn cơm uống nước là phải có việc làm, không phải cực như cha mẹ chúng một thời giữa đất Sài Gòn đứng ngửa mặt than trời. Còn vụ làm việc nhà nước ba mẹ quên lâu rồi.

Ngồi làm ống nước chung thỉnh thoảng điện thoại lại reo, nghe anh hẹn chiều 2 giờ tới, rồi cuộc khác tối ghé làm cho, việc đó nhanh mà, rồi sáng mai sẽ lại...Ra là anh bỏ danh thiếp ở nhiều tiệm điện nước, khách kêu là tới, làm tốt giá cả chừng mực nên uy tín đầy mình khách cứ đông dần, lâu lâu lại có mối cấp điện nước cho công trình dân dụng. Anh cho số phôn nói có việc gì điện nước cứ kêu.

Chia tay anh tôi thực sự cảm phục, đúng hơn là nghiêng mình kính nể cái quyết tâm cùng sự lo toan của vợ chồng anh thợ ống nước cho sự học của con cái.
*Viết cho Nhí 10.'09

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét