Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2010

Ngọng.

Hai bố con chở nhau đi học về.
Chiếc Honda qua mặt bên phải vèo một phát. Một cô gái kín như Ninja, tuy nhiên cái ba lô kiểu cách, nhỏ xinh sau lưng ấy chắc là sinh viên. Vội việc gì, cái chống nghiêng chưa kịp hất lên.
Bé con ngồi sau khều khều nhắc sao tự nhiên bố chạy nhanh thế? Mình ờ ờ, cũng vừa lúc theo kịp cô bé rồi nhắc nhẹ bé ơi chống nghiêng. Cô bé không nói gì, mắt nhìn thẳng đưa chân gạt chống. Bé con hỏi sao chị ấy không cám ơn bố? Ờ.., chắc tại chị ấy mang khẩu trang nên mình không nghe. Nói vậy cho qua chuyện vì đó là câu hỏi khó.
Nhớ có đọc ở một blog nào đó, một bạn ở Hà Nội gạt chân chống xe xuống để đi tìm người tốt. Bạn ấy đi một quãng đường dài để đưa ra một thống kê nhỏ số người và thành phần nhắc nhở bạn gạt chống nghiêng. Đó là một câu chuyện thú vị. Ở Sài Gòn thì chuyện quên chống nghiêng gặp thường, và chuyện người đi đường nhắc nhau cũng bình thường. Xi nhan kìa, chống nghiêng kìa...Có bữa thấy người phía trước hạ chống xe tính chạy lên nhắc đã có người khác nhắc trước.
Không phải nhắc để có câu cám ơn hay chỉ cần cái gật đầu, nhưng tại mình hay nhắc con câu cám ơn cửa miệng, nó thắc mắc cũng phải.
Cái chống nghiêng xe máy bây giờ đã xuôi theo chiều tới đỡ hơn, còn những năm trước lò so chống đâm về phía trước, quên rất nguy hiểm, nhìn thấy nhiều người té và mình cũng đã có lần bị xoay tròn, nên thấy ai, và ai thấy là nhắc thôi, như một phản xạ.
Lúc về tới ngã tư gần nhà, bố con mới dừng trước vạch đèn đỏ, lại một Honda vượt bên phải qua nửa bánh, giật mình, bánh xe sau đụng vào vè trước xe mình. Vẫn chiếc xe ấy, vẫn cái ba lô kiểu cách ấy, vẫn không ngoái lại. Bé con lại khều: Bố ơi là chị hồi nãy phải không?
Con bé hỏi câu này thì mình ngọng thật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét