Dung Quất, nỗi buồn công nghiệp. |
Đi xuôi xuống phía Nam Quảng Ngãi, loanh quanh trong những con lộ cấp tỉnh huyện, đường xá vòng quanh muốn mất phương hướng. Hỏi thăm địa danh Ba Làng An kiếm đường đi nhưng người dân ít ai biết. Cũng tại những con đường ấy là mới nâng cấp hoặc được làm mới, người và xe vắng hoe, thi thoảng mới gặp một em bé chăn bò bên đường hay một hai khách bộ hành. Đường xá khá tốt cứ mình ên xe chạy bon bon.
Từng khúc hỏi thăm dân tình ven đường, rồi cũng tới được mũi Ba Làng An. Đó là một dẻo đất nhô ra ngoài khơi biển Đông, mũi xa nhất của đất Quảng Ngãi.
Ở nơi đó có một ngọn đèn biển nhỏ nhoi nằm một mình ngoài mũi, lặng lẽ và dễ thương. Những ngọn đèn biển ven bờ luôn nằm trong nỗi nhớ của những người đi biển. Mỗi chuyến biển xa xôi trở về, bắt được ánh đèn biển nhấp nháy là nôn nao như sắp được về nhà.
Hải đăng Ba Làng An. |
Gặp và trò chuyện với một chàng trai, không hỏi tuổi tác chỉ thấy dáng vẻ cu cậu còn trẻ, đẹp trai và hiểu biết, khỏe mạnh và khá nhiệt huyết kiểu định hướng đã rồi. Cậu là một trong những người đã nhiều năm canh gác ngọn đèn biển ở Ba Làng An.
Người gác đèn biển ấy quê ở Nghi Lộc ngoài xứ Nghệ. Nhà em ở gần thành Vinh, em năm nay mới hai mươi ngoài và là con út trong một gia đình năm anh chị em. Mẹ và các anh chị ở quê làm ruộng là chính, khi mùa nông nhàn thì buôn bán linh tinh ai cũng lo tạm đủ cho cuộc sống.
Em được vào làm nghề này, được biên chế nhà nước là nhờ phước của bố em đấy. Ngày trước bố làm trong nghề bảo đảm an toàn hàng hải rồi bố mất vì một tai nạn nghề nghiệp. Lặng yên một hồi, dường như em muốn dành một chút thời gian với người cha quá cố...
Em học và tốt nghiệp trung cấp hàng hải gần mười năm rồi. Nói chuyện đi biển ư, khó lắm. Xin vô công ty đã khó, xuống tàu còn khó hơn, nhà em chẳng có tiền đâu. Trong cái rủi có cái may, bố chết nên cơ quan thương tình cho nhà em được một xuất vô cơ quan. Em theo nghề bảo đảm hàng hải của cha, em làm người gác đèn.
Nhìn ra xa ngoài bờ đá, em nói em sắp có em bé rồi bác ạ, cứ nghĩ tới điều đó là vui lắm. Vợ em là cô mẫu giáo ở quê nhà, nghiệp nghề ấy nghèo nhưng được cái yên ả thiện lương lại có thời gian lo lắng cho gia đình. Vợ chồng chúng em chỉ sống bằng đồng lương của nhà nước thôi bác. Em ở miền đất này không tiêu xài gì, lương tháng còn giữ được nguyên gởi về quê, vợ chồng em lo tạm đủ cuộc sống và mỗi tháng dành dụm một ít làm của để dành cho con cái học hành mai này khi chúng lớn.
Em cười hiền khô. Chưa tính được gia đình nhỏ của em sẽ an cư ở nơi đâu bác ạ. Ba Làng An hay xứ Nghệ Tĩnh quê nhà. Ngọn hải đăng nơi đây đã là thân quen, Ba làng An không có người thân bên mình nhưng em vẫn nghĩ như là quê hương thứ hai của mình. Chỉ những dịp lễ tết em mới được về thăm quê xứ Nghệ. Gia đình chia xa nhưng đâu cũng là nhà, lâu lâu đi về đôi nơi, chịu vậy thôi...
Em thích ở đây vui với ngọn đèn báo đường đi, chấm hướng cho tàu bè chạy. Em yêu biển và cũng yêu những con tàu trên biển.
Trên hải đăng Ba làng An. |
Bây giờ tàu bè đi biển đã có rất nhiều thiết bị định vị từ vệ tinh, đi lại dễ dàng nhưng ngọn hải đăng vẫn không thể thiếu được. Và ở đâu đó khắp nơi ven bờ, những ngọn đèn biển sẽ luôn mang tới cho người đi biển một cảm giác an toàn, tin tưởng và gần gũi với đất liền.
Hỏi thăm em từ đây về tới Sa Kỳ sẽ không còn bao xa. Nơi ấy có một cầu cảng nhỏ, có một bến tàu để ra vô buôn bán, cung ứng với Lý Sơn, mảnh đất của những người lính hải đội Hoàng Sa khi xưa, hòn đảo ẩn giấu nhiều khám phá.
Tạm biệt nhé chàng trai trẻ, người gác đèn biển nhiệt huyết và âm thầm, mãi yêu biển trời quê hương, yêu những con tàu xa như mãi yêu những người thương của em vậy.
Đường ven biển Quảng Ngãi 2012.
trong chương trình Tết tới bọn em cũng dự định làm 1 phóng sự về người gác đèn biển :)
Trả lờiXóaẢnh dưới đẹp quá, 3 nhịp biển sâu, bờ lành, non cao nối tiếp nhau :)
đi mới thấy có những người thật thú vị ghê đi
Trả lờiXóađường chạy theo biển đẹp. Những chuyến đi là những lúc học hỏi thêm những thú vị hay.
Trả lờiXóaCám ơn bác đã đi, gặp gỡ những người dân thật dễ mến, chân chất này và còn kể lại từng mảnh đời của họ nữa nhen!
Trả lờiXóaBiển chỗ này đẹp quá ha bác!
Tiếp tục đi, tiếp tục gặp gỡ và kể chuyện cho DQ và mọi ng` nghe ké với nha bác ơi.
Sa Huỳnh_ Có phải vì ở đây cát biển có màu vàng ?
Trả lờiXóaThêm 1 người yêu biển nữa. Đúng là biển thật đáng yêu pác hả. Khi đứng trước biển mọi mệt nhọc bỗng tan biến, thay vào đó là cảm giác thoải mái, thư giãn...
Trả lờiXóaĐang rất thèm 1 chuyến đi biển... nhưng không biết bao giờ mới thực hiện được đây...
-Titi,
Trả lờiXóaLàm phóng sự những người gác đèn biển đi bạn, và kiếm ngọn hải đăng nào thật hẻo lánh, họ sẽ có nhiều chuyện hay lắm.
Tấm hình biển sâu bên đường bộ và đường sắt, bên núi cao dễ thương ha bạn.
-Sông,
Trả lờiXóaĐi rồi gặp, trò chuyện với mọi người thú vị lắm bạn.
-Carpe Diem,
Trả lờiXóaCon đường ven biển dọc miền Trung thật đẹp bạn ạ. Chỉ mong được người ta gìn giữ, đừng dự án lung tung phá mất cảnh quan. Được đi nhiều đúng là học hỏi được nhiều T ạ.
-Dã Quỳ,
Trả lờiXóaHòa mình và thân thiện dễ nhận được chia sẻ của nhau. Và tui cũng thuộc dạng rề rà và nhiều chuyện nữa, he he...
-Việt,
Trả lờiXóaTấm hình này chụp khi mình dừng lại đó. Nơi này đúng là biển Sa Huỳnh- Quảng Ngãi, bờ biển với bãi cát vàng.
-Kiến,
Trả lờiXóaMuốn đi chơi biển, nếu không tranh thủ đi chơi với Bim một chuyến là kì này KC phải chờ lâu đó.
Trước biển luôn cho mình thoải mái và thư giãn mà.