- Bộ anh lạ lắm sao? Em ôm tài chiếc xe này lâu lâu rồi, tính bữa nay tới cả năm lận, em chạy cùng thành phố rồi.
Đã hơn một lần nhìn thấy em lái xe trên đường, bữa ấy tình cờ gặp, thử bắt chuyện, cô gái cười rất hiền và em thật vui chuyện.
Vỗ vỗ vô lăng, em nói anh chàng xe tải này cho em nhiều niềm vui lắm, vừa là công việc vừa là bạn với nhau, tụi em hiểu ý nhau khi mưa nắng và cả những lúc buồn vui trên đường.
Sao anh nhìn em kỳ quá? Em học đàng hoàng, thi đàng hoàng đó chớ không có mua bằng hay nhờ vả ai đó như người ta đâu à nghe. Bằng lái em có bốn năm năm nay rồi, tuy mới là du lịch và chỉ lái xe dưới ba tấn rưỡi thôi nhưng em đã đủ thời gian chuyển cấp. Không bao lâu nữa, em tính chạy thêm ít cây số đường dài, là em sẽ xin thi lấy bằng D xe tải nặng trên ba tấn rưỡi anh biết không, em sẽ ráng thi cho được.
Ngày còn nhỏ em đã rất mê lái xe. Khi ấy học hết phổ thông má nói đừng thèm thi đại học, má muốn em vô học trung cấp du lịch. Đất nước mình nơi nào cũng dễ thương, nhiều phong cảnh đẹp, má nói.
Thấy người ta ai cũng đại học, ai cũng muốn vô kinh tế, tài chính kế toán rồi quản trị kinh doanh này nọ, trường nào cũng có... Nhưng rồi thấy có mấy anh chị trong xóm, học xong, bao nhiêu tiền bạc và công cha công mẹ, rồi có xin làm việc được ở đâu đâu. Ai đó hên xui được nhận làm công cho người ta, ít lâu công ty làm ăn èo uột, phá sản hay vì sao sao đó, rồi cũng chuyển, rồi cũng nghỉ, rồi lại vòng quanh đi kiếm việc làm.
Em cứ nghĩ kiếm học lấy một nghề, thạo nghề, ra đời có việc làm liền, rồi lấy chồng nuôi con, bấy nhiêu là hạnh phúc.
Chiếc xe em đang lái bây giờ là của một công ty Đài Loan nằm trong khu chế xuất Tân Thuận. Ngày trước khi mới xin vô công ty, ban đầu em làm kho. Khi có việc, nhảy đại lên lái mấy chiếc xe nâng hàng, em chạy ào ào trong khu chế xuất. Mấy anh trong xưởng ban đầu nhìn thấy lạ, riết rồi quen. Một ngày anh tài xế chạy chiếc xe này chuyển đi làm ở nơi khác, em nói mấy ảnh để đó em lái cho. Mắc cười, ông sếp nghe thấy hỏi lái có được không đó? Lái được chớ, em có bằng lái đàng hoàng nè.
Ông sếp coi bằng lái, em lái thử rồi từ đó ôm luôn chiếc xe chở hàng chạy dzòng dzòng thành phố. Em không muốn chạy xa, qua ngày và được cái hàng của công ty cũng chỉ chở quanh thành phố, sáng đi làm chiều về giao xe để giờ còn chăm con trai em chớ. Em có thằng con trai sắp tới sinh nhật ba tuổi rồi đó, con trai dễ thương hết sức.
Tụi em đang ở chung với ba mẹ, con trai gởi ngoại là khỏe nhất. Cá với anh có con lúc nhỏ là anh cũng gởi về ngoại nà, he he...
Hai vợ chồng em làm cùng công ty, hàng ngày ngó nghiêng thấy nhau, cùng đi cày nuôi con. Anh thấy vậy có được không. Em luôn nghĩ con gái vẫn phải có một nghiệp nghề chắc tay, có việc làm và cùng chồng đi làm nuôi con ăn học, bấy nhiêu là đủ, là hạnh phúc rồi phải không anh... Em á, em dân Sài Gòn chính cống đó. Má nói ngày trước ông bà gia đình ở bên Bình Hòa, mãi sau này nhà em mới về ở Nhà Bè bên đây.
Em gái cười, nói nho nhỏ, là một nghiệp nghề, miễn là mình yêu thích nó và mình làm được.
Xong việc. Chiều xuống. Em nhoẻn cười. Tay che nắng chiều tay vẫy chào từ phía xa rồi lại tay vô lăng tay sang số, lại nheo mắt nụ cười, em về nha.
Nắng chiều nghiêng xiên vành chiếc vón vải bảo hộ, quét ngang bờ vai ngấm mồ hôi, chiếc xe tải cua một vòng điệu nghệ rồi mất hút cuối con đường.
Nắng chiều nghiêng xiên vành chiếc vón vải bảo hộ, quét ngang bờ vai ngấm mồ hôi, chiếc xe tải cua một vòng điệu nghệ rồi mất hút cuối con đường.
Sài Gòn 2012.
cô này nói chuyện dể thương á :-)
Trả lờiXóaKhông biết đường trường có làm cổ bớt dễ thương ko anh ha?
Trả lờiXóanhớ hồi đó cũng thích làm tài xế :)
Trả lờiXóaThích bài viết của anh, luôn gần gủi và giản dị .
Trả lờiXóaSông mà lái xe tải chắc đạp thắng hổng tới:)
Trả lờiXóaKhông bít trường dạy lái ở TP HCM sao, chớ ở miền Trung, hễ học lái là thầy cho chạy ... xe tải trước! Hic
Trả lờiXóaKhoái cái còm nhà chị BeBo nhất... hahaha
Trả lờiXóaBởi vậy Sông cố gắng ăn nhìu vô nhen...
lúc lái xe, em thấy mình rất kỳ quặc. Chân thì đạp đạp, mắt thì láo liên, chả giống phụ nữ gì ráo hihi...
Trả lờiXóa-Bumbe bee,
Trả lờiXóaDễ thương bạn ạ, và phái nữ nói chung trò chuyện đều thấy dễ thương.
-Út,
Trả lờiXóaLái đường trường là tập luyện vậy và lấy bằng lái dấu cao hơn cho biết thôi chớ phái nữ lái xe lớn, đường trường cực lắm.
-Sông,
Trả lờiXóaLàm tài xế ở xứ người ta là công việc bình thường, ai cũng phải lái xe hết. Tại ở xứ mình thấy lạ vậy thôi.
-Bảo kim,
Trả lờiXóaMình thích những người bình dân giản dị. Cám ơn bạn.
-BeBo,
Trả lờiXóaThì bạn ấy kéo ghế lên trước được mà, hì hì...
-QMF,
Trả lờiXóaCác nơi dạy lái xe trong này học thi xe nào chạy xe đó bạn à. Chủ yếu xe du lịch cho nhu cầu cá nhân. Với xe tải là nghề nghiệp rồi.
-Kien Con,
Trả lờiXóaCác loại xe bây giờ tiện nghi nhiều, lái xe dễ ợt mà. Có xe vận tải thì cực thôi. Bạn Sông lái khỏe.
-Titi,
Trả lờiXóaChạy xe gì thì cũng phải đạp thắng đạp ga và quan sát người ta chớ bộ. Còn nhìn phụ nữ lái xe con ở xứ mình coi hơi bị "soang" ấy chớ.
"có việc làm và cùng chồng đi làm nuôi con ăn học, bấy nhiêu là đủ, là hạnh phúc rồi phải không anh..."
Trả lờiXóachu choa, cô này nói nghe được ghê nha.
-Trăng Quê,
Trả lờiXóaHạnh phúc đơn sơ, thảo dân mà bạn.
thích những câu chuyện đời thường với lối kể chuyện giản dị của bác Đỗ này lắm á!
Trả lờiXóa-Dã Quỳ,
Trả lờiXóaNghĩ là bạn Quỳ cũng ưa người bình dân nên dễ đọc những bài viết này phải không. Tui hay rề rà trò chuyện, viết tí về họ thấy vui vui bạn ạ.
bác Đỗ: thì vốn sanh ra là ng` bình (thường) dân (dã) thì phải ưa ng` bình dân rồi .....hì hì hì ...
Trả lờiXóaDQ thích những mẩu chuyện đời thường kiểu này á ...Bởi vì phải những ng` tinh tế, có óc bình dân thì mới dễ tiếp xúc và kể chuyện giản dị vậy nè :) :)
-Dã Quỳ,
Trả lờiXóaTôi bình dân và những câu chuyện đời thường của họ, những người sống xung quanh mình, viết một tí như chia sẻ. Bạn Quỳ siêng đọc và góp ý nhé.