Một khoảng dài trên cầu cảng Chùa
Vẽ trống lốc, không có bóng một con tàu. Bờ cảng im lìm,
mặt sông loang loáng nước và ánh mặt trời.
Về tới cảng, Sáu Bảnh giật mình:
"Ủa, có đi lộn đường không đây?". Mới sáng nay tàu cặp cầu ken
nhau, đứng trên bờ còn không nhìn thấy nước sông, anh chị em công nhân bốc vác
hồi sáng ồn ào đi lại xuống hàng cho con tàu đậu kế, bây giờ không thấy một ai.
Làm sao trống huơ trống hoác vậy nè. Ninh Kiều của tui mất tiêu đâu rồi
Trời! Sáu Bảnh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lòng dòng loanh quanh một
hồi, Sáu túm được một anh giai mặc đồng phục cảng vụ, anh nói tàu nhỏ xong hàng
chạy hết rồi, lấy chỗ cho tàu lớn vào. Hỏi chớ Ninh Kiều chạy chừng bao lâu
rồi, anh nói cả tiếng có. Chết cha tôi không. Mà tại sao chưa đủ người mà tàu đã chạy ta? Tại sao không cho thằng em thợ nào chạy ù ra kêu mình về nhỉ, đây đó chạy xe máy bao xa đâu. Tại sao Hai Thành không vẽ ra một lí do gì của băng máy... Sáu thầm trách mình bê bối và ân
hận mấy bữa rày sa đà chuyện em Trang, để bê trễ công
việc đến như vầy là không được rồi.
Chắc ăn, Sáu chạy lên cảng vụ hỏi thăm, người ta nói tàu ra neo chứ chưa chạy, còn chưa làm
thủ tục nữa mà. Thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa yên lòng lắm, anh xin vô nói
chuyện bộ đàm về tàu. May phước gặp ngay phó hai Hoàng tử bia đang còn trên
máy, tàu mới neo xong. Nói chuyện ngắn gọn, phó hai nhắn Sáu chờ trên cảng, Hai
Thành đi ca nô dịch vụ vào bờ bây giờ đó.
Hai Thành, Tư "dưa" thuyền phó ba cùng đám anh
em thợ máy và thủy thủ lên bờ, kéo Sáu Bảnh vào căng tin cảng. Thành thông báo
vắn tắt. Hồi nãy cảng vụ điều tàu ra neo nên Hai Thành không cần kêu Sáu. Mai
tàu mới chạy được, còn chờ thay nhân sự. Công ty rút anh Tú
"xoăn" lên bờ. Anh Tú là giáo viên dạy điện của trường Hàng hải được
công ty thuê về đi điện trưởng trên tàu Ninh Kiều ít lâu nay. Thay vào đó một
thợ điện mới tên là Tịnh.
- Mới nghe cái tên Tịnh là tui nghi
thằng Tịnh "thâm" rồi. Cậu này ngày trước là thợ máy. Chính xác
hơn là thợ hàn điện. Nó binh đường nào mà lại lọ mọ xuống được tàu mình,
cái thằng hay thế. Mẹ bà nó, tàu chạy nội địa không bao giờ nó đi,
toàn chọn tàu đi nước ngoài không, lại chọn tuyến ngắn, khôn hơn người Kinh. -
Hai Thành lầm bầm.
- Có gì đâu, bằng cấp hàn điện của nó
chỉ cần bôi bỏ đi chữ "hàn" là đổi chức danh thành thợ điện được rồi,
he he... Tư dưa góp chuyện khe khe cười.
- Nghe đâu con ông nào đó, cháu cha
nào đó ở Bộ hay tổng cục gì đó. Bữa nay từ Hà Nội xuống tới. Thằng ku này dốt lắm, người ta
nói trên tàu chỉ cần nghe CB nhảy cái tạch là cậu cũng nhẩy nhổm rồi, mặt
tái dại và mồ hôi túa ra. Chuyến này có trục trặc điện đóm lại khổ cho
băng máy, khổ cậu khổ tôi rồi.- Hai Thành than thở.
Ừa, phải chịu thôi, Sáu Bảnh nghĩ. Đi
tàu lâu lâu gặp và cũng phải chịu cảnh này. Ngày ấy vô nghề
tàu biển đã khó, xuống được tàu khó nữa, kiếm được cái chăn cái chiếu (hộ chiếu) đút túi trần ai,
rồi xuống được những con tàu mới mua về, an toàn chắc chắn, máy móc ngon lành,
chạy nước ngoài cứ quanh quanh Đông Nam Á mà chơi, thì như một giấc mơ.
Nhiều cao thủ võ lâm, binh bằng được
xuống tàu biển chạy nước ngoài tuyến ngắn, thời bấy giờ là tuyến đường làm ăn
thuận lợi nhất, quay vòng nhanh, nhiều nguồn hàng hóa lại bát ngát mênh mông vế số
lượng, nhiêu cũng chiều. Thợ điện Tịnh "thâm" là một kiểu biết khai thác tối đa các mối quan hệ.
Thành kéo Sáu Bảnh ra một góc, hỏi
nhỏ:
- Chuyện cái Trang xong rồi phải
không? Nàng có ý kiến gì không? Vui vẻ hỉ? Tình củm hỉ? Nàng đồng ý vô Sài Gòn
chớ? Vậy là tốt rồi. Cậu xuống tàu đi. Bữa nay trực cho tôi đi bờ chơi với anh
em nhà Tí "chuột", xả láng một bữa coi.
Tàu Ninh Kiều có một nhóm lính biển
lì đòn, với công việc thì luôn nghiêm túc nhưng ham nhậu, lại nhậu dữ, sóng gió
cỡ nào cũng nhậu được. Nhóm này nhậu lì nhưng hợp cạ, nết nhậu luôn "dzui dzẻ" và "im
đìm".
Lỳ
đòn nhất là thợ cả Di "già" và thợ máy Tư "xấu". Hiếm
khi nào đi biển thấy họ mệt mỏi. Sóng gió càng lớn, lính yếu sóng đổ mồ hôi trộm,
mặt mũi xám ngoét nhưng họ thì cứ tủm tỉm cười. Anh em nói hai cha này chừng
nào cá say họ mới say.
Nhiều bữa trên biển gặp áp thấp, sóng gió không quá lớn
nhưng lừng, có em bỏ cơm vài bữa chơi, có em húp lon sữa đặc cầm hơi, có em
đứng ngồi còn không muốn nổi mà hai cha nội lại vác rượu đế ra ngồi, nhị ẩm
cùng nhau. Người yếu sóng nhìn thấy "gượu" là hãi. Chỉ cần đi
ngang nghe hơi rượu là dợm ói khan, nghe dậy lên mùi vị mật vàng đắng nghét.
Liên "béo" là thợ
máy, bự con nhưng yếu sóng, ghét nhất hai cha này. Liên nói: "Đi chung với
hai ông điên này cực lắm, càng sóng càng uống. Bữa nào sóng gió, mới nhìn thấy
mặt hai giả là tui muốn "hò" luôn rồi".
Phó hai Hoàng Hà thì miễn bàn,
phải cao thủ cỡ nào mới chết tên "hoàng tử bia" chớ. Ai đó từng
nói bao tử của chàng làm bằng i nốc, hổng hiểu bia rượu nó trôi đi đâu mà ngồi
hoài được, uống hoài được và cũng cười hoài được.
Sáu Bảnh xuống buồng máy,
sắp xếp một vài công việc cho gọn gàng trước khi khởi hành. Thợ điện mới
xuống tàu nhận bàn giao, thấy mang theo máy hàn đang cùng máy nhất Dương "khè" lúi húi làm gì đó ở một góc. Thợ máy đi
ca toét miệng:
- Anh Sáu để tui trực dưới này, máy
móc sạch sẽ ngon lành, gió má đầy đủ. Anh lên trển gày sòng nhậu đi.
Hoàng tử bia thấy Sáu Bảnh về tàu thì
mừng rú, cạ nhậu hồi nào giờ. Bữa nay nằm chờ, ở bờ bữa cuối, kiếm miếng mồi
bén ngót, nhậu một trận thiệt tưng bừng coi.
Johnnie đỏ hay Mèo đen trắng không thiếu trong kho, nhưng kiếm đâu ra không biết, hoàng tử xách ra một can rượu trắng trong vắt, dậy hơi nếp thơm lừng:
- Nước mắt quê hương, Làng Vân quan
họ nhà cậu đó, uống vô cho biết tình quê em gái ngọt ngào cỡ nào.
Cai boong Hoàng Lãnh mang ra một rổ
cá nướng làm mồi nhậu. Cá Đối Hải Phòng xương không, nhưng bày ra dĩa coi cũng
đẹp đội hình. Còn Tư xấu sờ sịt ở đâu ra mấy hột vịt rữa, mới mang
luộc xong, bể vỏ dậy mùi thum thủm. Bấy nhiêu là đủ, cạ nhậu vào tiệc.
- Chúc mừng Sáu Bảnh đi bụi trở về.- Hoàng tử bia nâng ly, còn thằng em dại Dũng dái lại te te cười:
Sáu đây quân tử dạt vòm,
Đến khi hết gạo biết mòm vào đâu?
Hết gạo Sáu lại về tàu.
Ôm một mối sầu nhung nhớ em Trang...
he he he... Dzô phát coi!
Bữa nay
Sáu Bảnh uống dữ quá, ly rượu xoay vòng quanh bàn, cứ tới tua là Sáu làm oóc
phát một, ngọt ơ. Tạm quên đi chuyện em Trang, ở tàu vui quá, thích hơn ở nhà.
Tối ấy về tàu, Hai Thành thông báo: Bữa nay có nhiều
chuyện. Sáng ra có người nhắn anh em nhà Tí Chuột đừng có xen vô
chuyện Hương Biển, họ nói chuyện Đồ Sơn chứ không phải chuyện của Hải Phòng,
còn nói tay họ hàng nào của con bé Trang ở miền Nam ra ấy, biến đi. Là nói cậu đấy, he he... vậy là
chuyện của cái Trang không đơn giản như mình nghĩ đâu. Cô gái ấy không biết
cách thì không dễ gì ra khỏi nơi ấy. Cái lão chủ Hương Biển quán ấy, bữa trước nói
ngon lành vậy thôi chớ nước non mẹ gì. Mụ vợ mới là chủ, "mẻ" ho một
tiếng là lão nín khe. Thực ra cái Trang
nó bị người thân lừa, mang bán cho quán nên đâu dễ gì người ta buông cho nó tự do.
Đôi bạn ngồi yên lặng hồi lâu, rồi Sáu Bảnh vỗ vỗ
vai bạn, nói cho an lòng cả hai:
- Chắc là
chuyện còn dài dài mà sớm mai mình không còn ở đây nữa. Tụi mình đã
làm đúng với lòng mình rồi và cũng đã hết ngày hết giờ, không làm thêm được gì nữa. Ăn thua bây giờ là do cô bé ấy, khỏi lăn tăn gì nữa bạn ơi. Tụi mình cầu trời cho
mọi việc của cô ấy xuôi xẻ. Và bạn thân mến, cậu thật là hạnh phúc vì cậu là một thằng đàn
ông luôn luôn có một tấm lòng, Hai Thành ạ.
Cá Đối tuy xương nhưng thịt thơm và ngọt.Làm mồi thì quá ngon.Chót!
Trả lờiXóaChết men, anh hùng cứu mỹ nhân mà gặp phải xã hội đen hả trời.
Trả lờiXóaKịch bản này y chang phim Hong Kong nhiều tập mà Moon mê nha bác.
Hôm nay có hai nhân vật tuy xuất hiện ít trong kịch bản nhưng mà để lại ấn tượng mạnh. Thợ cả Di "già" và thợ máy Tư "xấu", trong khi thiên hạ đang "động" thì hai ổng rất là "tĩnh", ác liệt á.
4xấu con cô 3Tốt,vô 2 or 3 ly là giọng nhễu nhão,cạ nhậu của 6Bảnh.Nhậu tốt,xỉn thằng con chở Honda gót chân bị bánh xe liếm lúc nào ko hay,may ko bị tháo khớp.Giờ lên Ông nội rồi.
Trả lờiXóa-AK7,
Trả lờiXóaThịt cá Đối ngon, để tươi mang nướng khỏi ướp. Nếu gặp mùa cá Đối có trứng ngon nữa.
-Moon,
Trả lờiXóaMới giải cứu binh nhì mà đã khó khăn vậy đó.
Còn hai nhân vật bạn nhắc ấy,đúng là vậy đó, ác liệt luôn, gặp sóng gió lớn cỡ nào chỉ mủm mỉm cười.
-Gtl,
Trả lờiXóaCũng là cạ nhậu của Gtl, hì hì...
Ông bạn mình nhậu vô rề rà và nhão, cười hoài. Tui đã có một bài viết về ổng: "Chuyện nhà của bạn"
"ở tàu vui quá, thích hơn ở nhà"
Trả lờiXóađọc câu này nghe vui lây luôn mấy chục năm về trước
hút thuốc bao nhiêu năm mà còn khỏe dữ trời
---
chắc không cần phải để nhỏ 2 chữ "còn tiếp" đâu anh ạ
hàng hot bốc khói luôn :^)
Dạo này Sáu Quang, Sáu Công bỏ nhậu hết rùi. Chắc kỳ này chỉ còn mỗi anh Gtl cạ nhậu với Sáu Bảnh thui.
Trả lờiXóa-J.G,
Trả lờiXóaNhững năm trước nó vậy, cứ tưởng đâu hay lắm. Hút thuốc rồi khó bỏ, mất vệ sinh, phiền hà... Các bạn đừng có hút.
-Kiến Con,
Trả lờiXóaMấy người thứ Sáu bỏ nhậu làm mấy tụi anh mất cạ, buồn. Tại mấy người lo sức khỏe quá nên vậy. Để kêu Sáu Bảnh kì này bỏ thứ Sáu, đổi thứ theo bên ngoại: Chín, Mười, Út... gì đó để khỏi bỏ nhậu.