Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Thương nhớ người xưa.

Một chiều cuối năm có một người khách lạ qua cầu TMG ghé thăm lại con hẻm nhỏ Vạn Phước.

Đã lâu mới ghé về, con hẻm đã khác xưa nhiều lắm. Đường đi lại trong xóm rộng rãi, nhà cửa khang trang hơn và có nhiều người lạ.
Một dạo, ở nơi này mọc lên thật nhiều quán ốc. Mấy nhỏ học trò, đám sinh viên và những người sành ốc thường rủ nhau về TMG ăn ốc, là về nơi này đây.
Xóm ốc sinh viên trước đó ít lâu khá đông vui, giờ thưa hơn trước. Ở ngã ba quốc tế vẫn có một quán ốc, một quán một. Ở đó bán đủ các loại ốc ruộng và ốc biển. Thêm một xe bột chiên và một xe nộm khô bò, đủ mồi gày sòng môt bữa nhậu bình dân. Đám sinh viên nam nữ sư phạm đang ăn uống và chọc ghẹo nhau, tiếng cười vô tư dài tới tận bờ kinh.

Nhà Sáu Bảnh chuyển đi khỏi hẻm Vạn Phước đã nhiều năm. Sáu có ghé về hẻm một vài lần tính gặp lại người xưa, tính hỏi thăm cuộc sống, và cũng là lẽ thường, trộm nhìn em, xem dung nhan đó bây giờ ra sao.
Nhưng không còn thấy đâu gánh ốc của dì Tư và hỏi thăm chưa gặp được người biết đến Tư. Nghĩ bụng chắc là ở nhà bỏ nghề đã lâu và Sáu tin một điều, xóm ốc sinh viên ở đây chắc chắn có sự khởi đầu và cái hên từ gánh ốc Len nước Dừa của dì Tư xứ Quảng ngày đó. Hẹn với lòng khi nào rảnh sẽ kiếm thăm mẹ con dì Tư cho được.

Bữa nay ghé về hẻm có nhiều thời gian hơn, hỏi thăm rồi cũng kiếm ra được nhà Tư. Đó là một căn nhà nhỏ ở gần nơi xưa.
Không còn gánh hàng ngày xưa mà là một quán ốc nho nhỏ, ghế bàn nhựa nho nhỏ, và một cô bé phụ việc cũng nho nhỏ bên lề đường bờ kinh Nhiêu Lộc. Khách thưa vắng, chỉ một bàn một, đang uống bia, ăn ốc Len và nói chuyện văn thơ.

Dì Tư tay vịn cầu thang lầu đi xuống bước một. Nghĩ bụng Tư năm nay chừng sáu mấy, sao coi mau già và ốm đến nhận không ra. Không còn thấy đâu phong thái chậm rãi vừa bỏm bẻm nhai trầu vừa cười cười, cười miết thôi của ngày xưa. Đôi mắt đã mờ nhìn xa xăm, không nhận ra người khách ruột hàng đêm năm nào. Chậm chạp, lưng đã còng như cả đời vẫn gánh mãi hàng ốc Len trên vai.

Hiền đi đâu về lúc xẩm tối. Vậy là cô ấy trông coi quán ốc bình dân này. Vậy là ở nhà vẫn giữ cái nghề ốc Len xưa nay. Vậy là không có Hoàn ngày đó, vậy là không có cô nhân viên văn phòng công ty xuất nhập khẩu hãnh diện đồng phục sớm tối đi về ngõ hẻm. Hiền vẫn ở nhà với mẹ hết bấy nhiêu năm, có gia đình rồi phụ mẹ, rồi vợ chồng thay luôn mẹ gánh hàng ốc Len, tới giờ.

Khuôn mặt nàng bây giờ là khuôn dì Tư ngày đó. Tuổi nàng bây giờ là tuổi Tư ngày đó, trạc bốn mươi ngoài. Nhưng khác. Khác nhiều lắm. Thay vào cánh trầu tươi là điếu thuốc đượm khói giữa hai ngón tay, bên cạnh ly cafe chiều dang dở nơi phố chợ đông người. Thay vào nụ cười thơm nước cốt trầu là thoáng chau mày ngạc nhiên và cái hất hàm kẻ chợ:
-Anh là ai tới thăm Tư, sao rành Tư, sao hỏi thăm kỹ vậy?
Rồi ánh mắt một thoáng mở to, một thoáng chững lại, một thoáng chợt nhận ra, nàng đứng dậy, quay ngoắt, quầy quả lội qua bên kia đường.

Định bụng có một chút gì thăm hỏi, một chút chuyện ngày xưa để cười ha hả cho ấm lòng, nhưng Sáu Bảnh không nghĩ mọi người sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy.

Không đủ can đảm nâng máy chụp một tấm hình, dù là Tư hay Hiền hay quán ốc đơn sơ bên bờ kè. Sáu lặng lẽ mua một phần ốc Len, bày ngay ngắn lên bàn và lấy ra chiếc máy hình nhỏ.
Chỉ có dĩa ốc của Tư là không thay đổi. Thoảng lên mùi béo ngậy của ốc Len nước cốt dừa và mùi thơm hăng của những cánh rau răm.

Chưa một lần nắm tay em dù vụng về hay sôi nổi, nhưng bao nhiêu năm Sáu vẫn cứ nhớ Tư, nhớ Hiền, nhớ gánh hàng ốc Len và nỗi trăn trở công ăn việc làm của những năm tháng xa. Cái nhớ lâu lâu cứ chợt về.

Một lần, dì Tư vừa nhai trầu, vừa đảo ốc vừa chỉ cách làm món ốc Len nước Dừa. Mãi về sau này, mỗi lần nhìn dĩa ốc Len Sáu lại nhớ: "Ốc Len xào dừa, để qua ngày xào lại, là ngon hơn, béo hơn, ngậy hơn đó cậu Hai, nhậu đi rồi biết".

36 nhận xét:

  1. Trời ơi, gặp lại người xưa mà như vầy, lòng nào chịu nổi.
    Rồi cái cô Hiền đó nữa, chắc phải gặp chuyện gì ngang trái lắm, mới thay đổi ra vẻ bất cần đời như thế.

    Có còn một cái hậu nào nữa không bác ơi ?

    Trả lờiXóa
  2. Mèn ơi, gì mà đâm ngang hông có hậu gì hết. Kết buồn quá bác ơi

    Trả lờiXóa
  3. Có hậu mà, moon thấy rất có hậu nếu nghĩ theo một hướng khác. Có được một người nhớ đến mình dù bao nhiêu năm đã là hạnh phúc, lại lặn lội đi tìm, rồi ngồi lặng im ở cái chốn đó để nghĩ về mình, cái tình đó là tình lặng, đôi khi trong đời người ta âm thầm sung sướng với cái tình lặng nhiều hơn là tình nổi.

    Rất có hậu!

    Trả lờiXóa
  4. Hậu của Tư nè:Theo lời Tư hướng dẫn cách làm món Ốc Len :"Nếu cậu Hai nhà bảnh,thì khi nước dừa gần hết nhớ châm thêm 0,5l sữa tươi zô.Để nhỏ lửa liu riu cho đến khi nước dùng sền sệt là đc".Bá cháy!

    Trả lờiXóa
  5. Hỏng vui nhưng mà đời.
    Thật.

    Trả lờiXóa
  6. "Ốc Len xào dừa, để qua ngày xào lại, là ngon hơn, béo hơn, ngậy hơn đó cậu Hai, nhậu đi rồi biết".

    Tình yêu nếu còn với thời gian thì đó mới là tình yêu chân thật hả bác Đỗ? Thích kết cuộc của bác lắm.

    Trả lờiXóa
  7. -Bạn Mía ơi,
    Sáu Bảnh cũng thấy xót xa lòng lắm đó.
    Tui cũng nghĩ chắc có gì đó để H thay đổi không ngờ đến như vậy nữa, chưa kịp hỏi chuyện.
    Nhưng mà... đời mà cô Tư.

    Trả lờiXóa
  8. -Phú ơi,
    Chuyện vậy, biết sao được, hậu không theo ý muốn phải không.

    Trả lờiXóa
  9. -Moon,
    Đồng ý với Moon vậy. Không biết H. sẽ nghĩ gì sau buổi gặp gỡ đó với 6 Bảnh bạn nhỉ.

    Trả lờiXóa
  10. -AK7,
    Bữa nào rảnh rang mình làm bữa ốc dì Tư tại gia nhen.

    Trả lờiXóa
  11. -Lana,
    Chuyện thật đó bạn à, văn vẻ thêm chút đỉnh thôi.
    Lặp lại câu với Mía: Đời mà cậu Hai.
    Hì hì...

    Trả lờiXóa
  12. -DT,
    Chào bạn ghé nhà, tui cũng mới qua nhà bạn được rồi.
    Bạn đã chia sẻ được câu kết với ý tôi muốn nói vậy đó. Cám ơn bạn nhiều.

    Trả lờiXóa
  13. Trời, 0_0 đọc cái kết của bác xong thấy "thà không gặp gỡ, thà đừng quen nhau" thì đỡ buồn hơn...:((

    Trả lờiXóa
  14. em buồn quá, muốn tới đó nhậu ghê

    Trả lờiXóa
  15. Cái kết chẳng thích tẹo nào.Sao không viết cho nó hơi xao xuyến một chút khi gặp lại người xưa nhỉ?

    Trả lờiXóa
  16. -M.S,
    Vậy nên người ta mới sáng tác bài hát, văn thơ này nọ được chớ, phải không bạn.

    Trả lờiXóa
  17. -J.G,
    Bữa nào mình đi tới đó nhậu nha.

    Trả lờiXóa
  18. -KL,
    Sáu Bảnh xao xuyến quá chừng luôn, nhưng tại người ta hổng muốn nói chiện chớ bộ.

    Trả lờiXóa
  19. Buồn, hơi nhói trong tim chút xiu ! Rồi sau nữa ra sao vậy bác ?

    Trả lờiXóa
  20. Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn, đôi khi người ta lại có một chút hoài cổ. Xin bảo trọng.

    Trả lờiXóa
  21. Chuyện ai như thể chuyện mình
    Kể như chẳng kể chuyện tình xưa xa
    Gánh ốc xào lẫn xót xa
    Vẫn người nhớ tới như là tằm dâu
    Chót tơ vương, trăm dâu đổ cả
    Chút phận tằm, ai có nao lung
    Con tằm nhả kén phận chung
    Há người xe chỉ thẹn thùng xót xa?
    Lạ lùng thay phận đàn bà
    Thác xuống âm phủ vẫn là nhớ thương
    Ứoc chi có một tấm gương
    Để ta soi hết dặm trường đã qua
    Hỏi xem ai đã như ta
    Chuyện từ gánh ốc hoá ra Dâu - Tằm
    Trăm năm, xin mãi trăm năm
    Chuyện tình muôn thuở như dằm tim ta
    Bỗng kể ra, thấy xót xa
    Nếu mà giữ lại sẽ là....lặng im.

    Trả lờiXóa
  22. ok bác, bác thúc mạnh vào cho mấy chị xê dịch nhé ,hihi

    Trả lờiXóa
  23. Tặng Tq ĐN: Ta còn chờ ai,nhạt phai sắc nắng.
    Heo mây tan nhòa,bao giấc mơ xưa.
    Giờ em mong manh như khói.
    Giờ ta nắng đã chiều rồi.
    Tình xưa như chiếc lá bay đi phương nào,tan tác muôn nơi.
    Chợt nhớ ngày ấy,khi em qua phố một chiều.
    .........
    Nhạc Phú Quang Phổ thơ Tạ Quốc Chương.

    Trả lờiXóa
  24. -HoaLu,
    Hơi nhói tim một tí, hì hì, tại ông Trời cho vào từ điển chính tả những từ duyên phận, duyên số... đấy mà.

    Trả lờiXóa
  25. -Bạn CC,
    Chỉ sợ không bảo trọng được với bệnh tật từ trên trời rớt xuống thôi.

    Trả lờiXóa
  26. -Anh Nhân, nối tiếp nhé:
    ... Phận người như thể cá chim,
    Xót xa một cuộc đi tìm người xưa.

    Bày đặt mần thơ(!)

    Trả lờiXóa
  27. Đỗ gieo vần cũng được đấy!

    Trả lờiXóa
  28. -Bác Nhân,
    Được bác ừ là gieo vần được rồi bác nhỉ.

    Trả lờiXóa
  29. Đời mà, cứ có hậu thì còn gì là cuộc đời đen bạc phải không anh . Các em phải nhìn đời qua lăng kính thực tế và màu đen thì mới đỡ shock và khi không năm bắt được gì thì có cai mà an ủi : đời là thế....

    Trả lờiXóa
  30. Lâu quá mới qua thăm anh, chúc anh có nhiều bài mới cho mọi người suy ngẫm và khi kết thúc người đọc buông một tiếng thở dài...giá mà câu chuyện đừng kết thúc như vậy, âu cũng là hạnh phúc nho nhỏ của người viết.

    Trả lờiXóa
  31. -Bạn ND,
    Có những khi gặm nhấm cái "đời mà" cho mình lớn thêm lên và an ủi. Đồng ý với bạn.

    Trả lờiXóa
  32. -Quế à,
    Phái nữ ai cũng muốn phải là đẹp, là hay trong mọi chuyện chứ không muốn thở dài. Nhưng có nhiều chuyện ở đời có theo ý người ta được đâu.

    Trả lờiXóa
  33. NHÂN DỊP 20/11 ĐẶT HÀNG ANH MỘT BÀI VỀ THẦY CÔ GIÁO ĐI, THẦY CÔ THỜI NAY CHỨ O PHẢI THỜI XƯA. ANH ĐỒNG Ý O???

    Trả lờiXóa
  34. -Bạn ND,
    Cám ơn bạn, mình có nhiều bạn làm nghề "Ráo", cũng muốn tếu táo chơi mà đang lúc bận quá.
    Tiện nhắc ngày này, thân mến chúc các giáo vui khỏe nhiều nha.

    Trả lờiXóa