Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

18. Hai chuyến đi mỏi mệt.

Bữa ấy bà chủ vắng nhà. Không dám hỏi bà đi đâu nhưng Trang để ý suốt cả ngày mà không thấy bóng dáng, cũng không nghe tiếng nói của bà, tiếng nói mà hàng ngày dù rất nhỏ cũng đủ làm cô giật mình. Trang hầu như không ngủ, cô canh chừng suốt đêm, cho tới khuya lắm vẫn không thấy bà chủ về. Trời hửng sáng, Trang trở dậy rón rén từ trong nhà ra ngoài cửa không thấy bóng dáng một ai, cô quyết định đi trốn.
Để lại toàn bộ đồ đạc của mình, Trang chỉ mang theo cuốn sổ tay ghi chép. Cuốn sổ nhỏ có một vài trang lưu bút từ giữa năm học dang dở, một ít câu chữ danh ngôn như lời răn dạy đời, tuổi học trò một thời, thiếu nữ nào chẳng có. Trong cuốn sổ nhỏ còn có một ít ghi chép giống như đôi dòng nhật ký, thói quen mới có ít lâu mỗi khi cảm thấy trống vắng trong lòng.
Chạm mặt ông chủ trước giờ ra đi là điều Trang không ngờ nhất. Dường như ông đã đoán biết được ý định ra đi của cô từ lâu. Cô thật sự hoảng sợ, cô khóc, cô năn nỉ... Và không còn cách nào khác, buộc lòng cô phải nói ra sự tình, cả ý định muốn ra đi của mình.
Ông chủ ngồi đó, yên lặng hồi lâu rồi nói chờ ông. Khi quay trở ra ông dúi vào tay Trang một ít tiền. Một sự bất ngờ đến ngạc nhiên, Trang bối rối... Ông chỉ gật đầu mà không nói gì. Vội vã, nợ lại một lời cám ơn, cô lách cửa ra ngoài bước đi gần như chạy, không thể ngoái nhìn lại một lần.
Ghé nhà người ta xin lại số tiền mấy anh gởi cho bữa trước, Trang ra thẳng đường 5, lập tức đón xe về quê nhà với mẹ và các em nhỏ yêu thương của cô. 

Làng quê của Trang vẫn gần gũi và thân yêu. Con đường làng sau cơn mưa, những vệt cát phù sa xốp mịn như nhung. Trang bỏ guốc đi chân trần, một cảm giác dịu êm mát rượi dưới đôi bàn chân, như thấy trước mặt mình là đám con gái học trò ngày nào, tay ôm cặp, tay mang dép chạy nhảy tung tăng đường đi học về. Ôi những ngày thân thương ấy, mới đây thôi mà như đã rất xa, khi gót chân son chưa lấm bụi một lần.  
Mẹ mừng lặng không nói, các em vui ríu rít. 
Đó là một ngày mưa ướt sũng, mây trời, xóm làng  và cả ngôi nhà thân yêu mang màu u sẫm buồn, buồn lắm. Căn nhà thêm cũ kĩ, tuềnh toàng, không còn một món đồ giá trị. Trang giấu mẹ, không hở một tí gì về những ngày vừa qua.  Hai mẹ con bên nhau, ngồi trước thềm nhà sau bữa cơm chiều như những ngày xưa. Nhìn con gái khác đi ít nhiều, cái cười cái nói người lớn hẳn lên nhưng xanh xao và còn gày đi nhiều nữa.
Cô biết mẹ và gia đình bé nhỏ của mình đã chịu đựng quá nhiều vất vả. Không gặp được bố, chỉ nghe mẹ kể lại. Bố cô buồn chán công việc tìm lãng quên nợ nần trong những cơn say triền miên. Nhưng uống rượu đâu trốn được nợ mà chỉ khổ cho vợ con. May mà một ngày chợt tỉnh, bố dặn mẹ ở nhà chăm sóc gia đình, ráng nuôi dạy con cái, còn ông sẽ đi làm ăn xa, cũng cái nghề xây dựng này thôi, chừng nào đủ tiền trả nợ thiên hạ ông mới quay về. 
Bây giờ... ngồi bên mẹ và nhìn đàn em thơ ngây, cô ân hận ngày trước đã âm thầm bỏ đi làm mẹ mất nhiều ngày lo lắng. Không đành lòng giấu mẹ, Trang nói xa gần cho mẹ hiểu, ở chơi nhà ít bữa rồi cô cũng sẽ đi làm ăn xa. Vuốt tóc con xót xa, mẹ nói ở nhà thôi, không đi đâu nữa, no đói mẹ con có nhau. Trang bật khóc, mẹ cũng khóc. 
Từ bữa về nhà tới nay, trong cô luôn canh cánh một nỗi lo. Có thể nào người ta sẽ tìm đến nhà mình được không, và có lẽ nào người ta sẽ bắt cô phải trở về chốn cũ. 
Không đi chơi đâu, Trang ở nhà dọn dẹp trước sau, sắp xếp sách vở, lôi hết mớ áo quần của lũ em mang giặt giũ, phơi phóng rồi chơi đùa với chúng đủ mọi trò. Ở nhà mới được bữa trước bữa sau, Trang bỗng thấy nóng ruột. Cô còn lo sợ lỡ có ai đó biết được con đường đi sắp tới của cô thì sẽ ra sao? Cô không thể quay lại Đồ Sơn một lần nữa. Chưa kịp vơi nỗi nhớ, cô nghĩ rằng đã đến lúc phải ra đi.
Sáng hôm ấy Trang  dậy sớm, thật nhẹ nhàng ôm vào lòng những đứa em thương yêu còn đang say giấc ngủ. Mẹ đã thức từ bao giờ, ngồi đó lặng yên, hết nhìn lung mung ngoài vườn rồi lại quay sang con gái. Trang ôm lấy mẹ: "rồi con sẽ viết thư về, mẹ giữ gìn sức khỏe mẹ nhé". Cái ôm của mẹ cũng thật chặt, thật lâu: "nhớ giữ mình con ạ, đừng có lo lắng nhiều, kẻo lại ốm ra, không có ai lo cho". Mẹ đưa cho cô một gói xôi thơm nóng. Thì ra mẹ đã dậy thật sớm, nấu xôi cho con gái mang theo ăn đường.

Tàu Ninh Kiều đang cặp cầu ở cảng Cần Thơ. Buổi sáng ấy, nghe tiếng Hai Thành kêu: "dạy mau dậy mau, lấy đồ về Sài Gòn", Sáu Bảnh còn đang lơ mơ. Đêm qua lại nhậu, xỉn muốn chết luôn. Nghe có xế hộp, Sáu bật dậy chạy lên boong, đúng là có một chiếc xe hơi đậu sẵn trên cầu cảng. Dòng nước lạnh tắm vội cho tỉnh người, quơ đại mớ đồ mặc và quà cáp cho người thân đã chuẩn bị sẵn, Sáu xuống khỏi cầu thang tàu đã thấy Hai Thành và Hoàng tử bia đứng đợi từ hồi nào.
Bộ ba phấn khởi về thăm nhà, chào tạm biệt anh em ở lại trực tàu, những cái vẫy tay và ánh mắt đầy ghen tỵ.
Ngồi trên xe Hai Thành mới kể công. Ra là sáng nay khi lên công ty lãnh lương cho nhóm,  Thành nói giỡn chơi chơi, vợ sắp cưới của Sáu Bảnh ở Sài Gòn đang bịnh, cho cậu ấy về nhà sớm. Ông Bảy giám đốc nghe chuyện liền nói: "Tuần này không có lịch đi công tác ở đâu xa, lấy xe công ty mà đi". Hồi nghe ông hối anh Chung tài xế mau mau chuẩn bị xăng cộ cho xe đi Sài Gòn, Hai Thành sướng rêm, bỗng dưng được Ban giám đốc cho xe về nhà, anh nhảy vội ra đường kêu một chiếc xe lôi chạy mau về cảng báo cho mọi người chuẩn bị.
- Hai Thành giỏi, kiếm được cái xe công ty cho Sáu Bảnh về thăm vợ sắp cưới. He he... bữa nay được đi ké Sáu Bảnh. - Hoàng tử khe khe cười đắc ý. Sáu lắc đầu:
- Cưới xin hồi nào đâu Hai Thành? Lấy đâu ra vợ chưa cưới mà trù ẻo người ta? Thế có chết không, thứ đồ bất hiếu.
Anh Chung tài xế thấy vui vui,  cười góp chuyện:
- Mọi người không biết sao, chú Bảy có vẻ cưng Sáu Bảnh dữ mới được vậy. Ổng còn cô cháu gái xinh xắn lắm đó, Sáu Bảnh coi nhắm nhào vô được không, he he...

Bến bắc Cần Thơ đông người, gặp chuyến phà lớn chứa được gần chục chiếc xe hơi lớn nhỏ nên may mắn không phải chờ lâu.
Chiếc phà chậm rãi sang bờ, bên đây sông là Cần Thơ còn sang bên kia bờ là đất Vĩnh Long. Hai Thành xuống xe ra lan can đứng ngắm cảnh. Sóng vỗ ì oạp dưới chân. Dòng sông Hậu mênh mang gió, nước xoáy và đỏ đặc phù sa. Con sông quê hương mùa này như rộng lớn hơn, những dề lục bình ở đâu trôi về nhiều thế?  Ừa, mùa nước nổi đang về, một vài bụi bông tím mỏng manh, chiếc phà chạy ngang, sóng xô dúi dụi.

"Đẹp giai" ớn.
 Một cô gái nướng bánh Kẹp ngồi kế bên lan can thỉnh thoảng lại ngước lên Hai Thành. Nhìn diện mạo thư sinh đẹp trai của Thành, thực lòng các cô gái cũng hay để ý. Nhưng cái nhìn ngang lần này của cô hàng bánh hơi khang khác. Một phụ nữ đứng tuổi, tay mang chiếc túi  du lịch nhỏ ý chừng đang muốn tìm xe quá giang, đi ngang đụng nhẹ người Hai Thành. Chị cúi xuống thấp, nói nhỏ: "chú cẩn thận coi chừng tiền bạc, nãy giờ có mấy người tướng tá coi không đàng hoàng thấy tới lui bên chú hoài...
Chưa nghe hết câu, theo quán tính Hai Thành thọc tay vô túi áo gió.
- Thấy mẹ tui rồi! - Anh hớt hải. Cái bóp mới lãnh tiền lương của cả ba người mấy tháng trời đi biển đã không cánh mà bay. Anh vội trở lại xe ngoắc hai người bạn: "mất bóp rồi".
Chiếc bắc 200 lớn mênh mông chứa tới ba bốn chiếc xe hàng, một chiếc xe đò đậu cuối cùng còn lại là xe du lịch. Đụng đâu cũng là những gánh hàng dong, những em bé bán trà đá, những người bán vé số dạo, một vài hàng bánh mì, bánh ít, trái cây... Tiếng rao, tiếng gọi, tiếng í ới khắp nơi. Người đâu đông đặc thế này làm sao biết kẻ gian người ngay.
Chiếc bắc đang ở giữa sông, kẻ cắp không thể chạy đi đâu được. Anh em bàn bạc sơ bộ rồi tản ra. Sáu Bảnh hỏi những người bán hàng dong, họ lắc đầu, lấm lét nhìn đi đâu. Anh chặn một người bận đồng phục, vừa là bảo vệ vừa là người cột dây phà, anh cũng lắc đầu. Sao lạ, hỏi ai cũng nín khe. Ở cái bến bắc này hàng ngày quen quá mà, chắc chắn nhiều người biết, mà sao ai cũng sợ hết vậy nè.  
Hai Thành kiếm được người nữ hồi nãy. Chị đang kiếm xe về thành phố. Anh hỏi:
- Chị đứng đây chắc là biết thằng ku nào lúc trước loay hoay bên tui, chỉ có thằng đó lấy trộm tiền tui. Chị chỉ giùm đi lát nữa quá giang xe tui về Sài Gòn, có tụi tui đây không đứa nào dám đụng tới chị đâu.
Người nữ không nói, cái mặt xanh le. Chị đưa mắt nhìn lên chiếc xe đò đậu phía cuối bắc, ngầm ý như muốn nói thằng ăn cắp trên xe đó đó. Thành và  Hoàng tử liền thốc lên chiếc xe đò. Sáu Bảnh lại gần anh bảo vệ:
- Tụi tui mất một số tiền khá lớn, có thể anh không biết chắc thằng ăn cắp nhưng lát nữa nhớ giữ chiếc xe đò này lại. Để cho nó thoát là có chuyện với tụi tui đó.
Chiếc xe đò vắng ngắt, bà con đi xe đã xuống hết, lội bộ từ khi xe mới tới bến bắc. Trên xe chỉ còn vài ba người nữ say xe nằm rũ rượi vì không xuống nổi. Một gã trai ngồi một mình úp mặt ở băng ghế cuối đưa ánh mắt lấm lét nhìn lên. Tia thấy mặt gã trai, cả ba cùng hiểu ý, bấm  nhau nhảy xuống xe như không phát hiện điều gì. Hai Thành đi tìm người phụ nữ tốt bụng, kéo chị lên lên đầu mõ bàn phà đứng đợi, còn Sáu kéo Hoàng tử dạo quanh một vòng, mắt không rời cánh cửa chiếc xe đò.
Chuyến bắc nhẹ nhàng cặp bến Bình Minh. Người đi bộ, xe máy, xe đạp túa lên bến. Điều động hết những chiếc xe tải, xe du lịch lần lượt chạy lên bờ, riêng chiếc xe đò nằm chờ lại trên bắc, người bảo vệ không nói nhưng âm thầm hợp tác. Thấy chiếc xe bị chặn lại, gã trai từ trên xe  phóng xuống, vội vã lủi vào dòng người cuối cùng đi lên, Sáu và Hoàng tử liền bám theo sau.
Lên bến trước, đứng chờ trên cao có thể điểm mặt hành khách lên bờ, nhìn người nữ run run, Hai Thành động viên:
- Chị không sợ tụi nó trả thù. Chỉ cần chỉ mặt cho tui rồi vô trong kia chờ ở đó, hồi xe con chúng tôi sẽ đón và đưa chị về tận nhà, nhớ nghe.


Ngầu.
Gã trộm mới lú đầu lên bến, người nữ ngần ngừ rồi đụng nhẹ tay Thành, hất đầu về phía gã trai và nháy nháy mắt. Một khuôn mặt xương và ốm như một gã nghiện, một cặp mắt hèn hèn mới nhìn thấy Thành vội cụp xuống lảng tránh. Linh tính báo Hai Thành không trật được, anh từ từ bước tới, quất cho cú đá phủ đầu. Hoàng tử bia mới lên tới nơi nhào vô ra chưởng liên tiếp, gã trai dúi dụi. Bà con bến bắc Bình Minh chắc không lạ gì đám trộm cắp ở đây nên không ai can gián. Anh em tóm cổ áó gã trai lôi lên xe. Sáu Bảnh nói anh Chung tài xế:
- Tới luôn đi, cho thằng này về Sài Gòn.
Bị khóa cứng tay trên băng ghế sau, gã trộm  dập đầu xuống sàn xe lạy như tế sao:
- Xin các anh tha, em mới đi tù về đói quá. Nếu biết các anh thủy thủ, em đâu dám hỗn.
Sáu Bảnh đè cổ tên trộm, Hoàng tử "loại" hết trên người hắn, móc ra được cái bóp trong túi, quăng cho bạn:
- Hai Thành kiểm tra lại coi.
Mở ra cái bóp da mỏng mất phân nửa,  Thành lẩm bẩm:
- Mẹ kiếp, mất đâu một mớ, mấy tháng lương của cả ba thằng mới lãnh hồi sáng, chưa kịp đếm nhưng mà dày lắm, sao bây giờ còn có bây nhiêu?
Khỏ vô mỏ tên trộm một chưởng nữa rồi dúi đầu nó xuống sàn, Hoàng tử lúc này điên tiết: 
- Kỳ này tụi tao cho mày về Sài Gòn đi "tàu suốt" luôn. Má mầy, giấu tiền của tụi tao ở đâu? Anh Chung cho xe chạy lẹ đi, chở nó về Sài Gòn. 
- Em thề là có bấy nhiêu, cái bóp còn nguyên vậy mà, lạy các anh thả cho em xuống.
Chiếc xe vẫn lao đi trên đường, chẳng mấy chốc đã tới thị trấn Bình Minh. Anh Chung tài xế biết ý, để mặc mấy anh em hành thằng trộm, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lên kính chiếu hậu xem chừng. Thấy mấy giấy tờ quan trọng còn nguyên trong bóp ,chỉ mất tiền, chắc nó cũng không biết làm rớt ở đâu, hai bạn có đánh thêm nó cũng vậy. Cái tính thương người muôn đời của Hai Thành lại trỗi dậy, anh nói nhỏ:
- Wính bấy nhiêu đủ rồi. Thôi thả cho nó về ông ơi. 
- Không được, tại sao có bây nhiêu tiền? - Hoàng tử không chịu. Nói Sáu Bảnh nắm chặt cổ thằng trộm, Hoàng tử tiếp tục "loại" bên trong người hắn:
Mấy tháng xa nhà cực khổ, anh em tao mới lãnh được bây nhiêu tiền lương, mày không nôn ra tao sẽ đánh cho mày không còn cái răng húp cháo.
Thằng trộm bỗng giãy giụa mạnh, la ré lên. Hoàng tử chơi bài cuối, bóp mạnh bộ "đồ chơi" của thằng trộm lôi thêm ra được mớ tiền còn lại gã giấu kín trong người.
Dừng lại bên đường, Sáu cho thêm một đạp tống cổ tên trộm xuống xe:
- Cho mày lội bộ chơi một bữa cho biết đời. Lần sau gặp mấy cái mặt này nhớ né cho xa nghe con.
Chiếc xe trở đầu quay lại bến bắc. Người phụ nữ vẫn chờ đón xe bên đường, Hai Thành đi tới mời chị lên xe. Bà con bán buôn xung quanh bến bắc Bình Minh xúm lại hỏi thăm, Hai Thành vỗ vỗ túi áo khoác cười khoái chí: "Xong rồi, xong rồi."
Chiếc xe con chạy máy dầu xịt khói chào bến bắc nhộn nhạo, phóng về Sài Gòn. Câu chuyện bắt kẻ cắp tuy mệt mà vui râm ran suốt đường về.

31 nhận xét:

  1. Truyện càng ngày càng có nhiều tình tiết li kì hấp dẫn nha, coi bộ còn dài lắm đây.
    ( cứ có điện thoại nhắc là lại có thêm chuyện nói thì sao mà hết nổi hở Bác :))

    Trả lờiXóa
  2. -Sông,
    Sắp hết rồi bạn ơi. Cũng mong có điện thoại nhắc tuồng, nhớ thêm tí gì thì viết, khi nào đọc thấy triệu chứng chán thì ngưng. Bạn ủng hộ nhé.

    Trả lờiXóa
  3. Ba thèng ni giỏi zõ hỉ,may mà miềng chưa thất lỗi với chúng nó.

    Trả lờiXóa
  4. Các cụ đã dạy:3 đánh 1 chẳng chột cũng què.
    Còn số tiền Hoàng tử bia loại được từ "đồ chơi" cùa thằng trộm là tiền bẩn thảo nào về đến SG liền gọi AE đi rửa tiền bằng bia.

    Trả lờiXóa
  5. haha, hôm nào anh Gtl kể cái vụ rửa tiền " bẩn" cho tụi em nghe với nha

    Trả lờiXóa
  6. Bạn HN:
    Càng ngày càng gay cấn & ly kỳ nữa. Làm ơn đừng dọa mọi người là sắp hết đấy nhé, cứ câu giờ thoải mái cho mọi người thưởng thức trong hồi hộp đi ...
    NM

    Trả lờiXóa
  7. -AK7'
    Băng Ninh Kiều khét tiếng hai bến bắc Mỹ Thuận và Bình Minh lúc trước bạn biết không. Xe cộ được ưu tiên xuống trước, đánh hàng gởi hàng ì xèo, vui lắm.

    Trả lờiXóa
  8. -Gtl,
    He he... Tụi nó có cả băng ấy chớ, nhưng mà lủi hết ráo, may mà tụi nó chưa bát sê mất tiền.

    Trả lờiXóa
  9. -Mía,
    Vì là tiền "bẩn" nên chỉ có đổi bia được thôi bạn Mía à.

    Trả lờiXóa
  10. -NM,
    NM vẫn có đọc đều phải không, rất vui là bạn mình thích đọc.

    Trả lờiXóa
  11. Đi đêm có ngày gặp ma mà, kha kha. Mà lạ ta, biết có ít nhất một người đang đợi ở SG, mà vẫn đi nhậu hén :)

    Trả lờiXóa
  12. Lúc trước tớ chỉ biết băng bãi Cát bao gồm bến phà và các cửa hàng thể thao số 1 và 2+sân vận đông.Băng cầu Cái răng và băng cầu Bình thủy.Còn băng Ninh hiều thì trên Ninh kiều và các KS gần đó...Chu choa về đó đi chơi phải có thổ địa.
    -Chắc thèng đóa đi ăn mảnh ko có băng đi theo cản địa...?

    Trả lờiXóa
  13. Bạn HN:
    Ké blog của ĐN 1 chut nha: Nhân ngày 5/8 chúc DatHB, AK7 & ... zuize, ngày càng đẹp lão.. &... (& ước gì được nấy nha)
    TB: Vừa được xem lại Ban tôi & ko có số ĐT của các bạn nên nhờ ĐN vậy, thông cảm nha

    NM

    Trả lờiXóa
  14. Cam on NM chuc mung ngay truyen thong HQ.Ngay mai chung toi lai gap mat nhan ngay nay.NM quen so DT cua toi roi ah?Ke may cua con nen khg co dau.
    Dathb136.

    Trả lờiXóa
  15. -Bạn Moon,
    Câu chuyện vợ sắp cưới là ông 2Thành bịa chuyện chứ có hẹn hò ai ốc iếc gì đâu mà không nhậu, he he...
    Người đợi ở SG may chăng chỉ có mẹ.

    Trả lờiXóa
  16. -AK7,
    Băng Ninh Kiều là đám SG thủy thủ đội tàu Ninh Kiều chớ có phải xã hội đen xã hội đỏ chi mô.

    Trả lờiXóa
  17. -NM,
    Bạn cứ tự nhiên.
    Rất hay là bạn nhớ ngày truyền thống hải quân và các bạn HQ.

    Trả lờiXóa
  18. @Moon & Mía: Giả Hoàng Tử bia kêu đãi ốc bằng tiền 'kia kìa' hỏi Moon & Mía có đi ngồi không?
    (tớ thì có. Chung quy lại thì tiền bẩn đưa qua nhà ốc mờ, mình chỉ cần ốc sạch là ổn) :))

    Trả lờiXóa
  19. -Dathb136,
    Chúc bạn và các bạn "hai quần" nhiều sức khỏe nhé.

    Trả lờiXóa
  20. -Lana,
    Nếu có dịp bạn vô và muốn giao lưu, thế nào tui cũng dụ được 2Thành, Hoàng tử bia và Sáu Bảnh đãi bạn và hội ốc một bữa hoành tráng các loại o6c1nhe1. (Nhớ, ghi dzô, ghi dzô...)

    Trả lờiXóa
  21. -Lana,
    Lại lỗi thằng đánh máy, sửa lại câu cuối: ..."hoành tráng các loại ốc nhé", hì hì...

    Trả lờiXóa
  22. NM&ĐN:Cảm ơn các cậu nhiều!Ngày mai tụi này họp mặt mấy thằng lính Hai quần với nhau,có mời phóng viên chiến trường ĐN rồi.Tiếc ko có bạn NM,hẹn dịp khác.

    Trả lờiXóa
  23. Ban HN:
    Dathb: Ko phai quen so DT cua ban ma do may mat hoai nen ko con so thoi, chi nho giong so taxi Vinasun.
    DN: Mon oc hoanh trang nghe rung rinh tam hon an uong day nhi.

    NM

    Trả lờiXóa
  24. Ban HN:
    AK7: La nhi, hom qua luc to comment len blog co thay y kien cua cau dau ma hom nay mo ra cau lai nhay len dau to vay. Sang som mai ca hoi lai di CatHai, co gang chup duoc hinh dep "chieu" cau nha hihi...
    (Bi mat: Ke blog cua DN cho do ton tien & mat suc de nhan tin, hon nua do so ba xa cac cau hieu nham)

    NM

    Trả lờiXóa
  25. -J.G,
    Cám ơn J.G, bạn cũng vui vẻ nhé

    Trả lờiXóa
  26. Ok! bạn nhé...nhé,nhé,nhé v.v...

    Trả lờiXóa
  27. Tình tiết hấp dẫn, đọc khoái thiệt nhen

    Trả lờiXóa
  28. -KienCon,
    Vắng bóng cả tuần lễ từ bữa đi Đơn Dương tới giờ là hơi lâu đó.

    Trả lờiXóa
  29. Dạ, cũng muốn vô đọc bài rồi còm cho thư giãn, nhưng dạo này công việc nhiều quá, bên nhà em cũng vườn không nhà trống luôn mà!!! hihihi

    Trả lờiXóa