Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

Đất lạ.

Anh em tàu Ninh Kiều chia tay nhau sau buổi chiều của Ngày chia tay biển, mỗi người mỗi dự định cho mình một công việc mới trong những năm tháng sắp tới. Số anh em còn theo nghề đi biển đã quay trở về Công ty vận tải và thuê tàu biển ở Sài Gòn để đi theo những con tàu lớn và những tuyến đường biển xa hơn, dài ngày hơn.
Chia tay công ty, chia tay Ninh Kiều và anh em, nghỉ ngơi một thời gian, Năm Giáo xuống nhận chức danh Cai máy trên con tàu Long Mỹ, tải trọng mười hai ngàn tấn. Bắt đầu với anh lại những ngày dài xa đất liền, lang thang nơi những bờ cảng lạ, biết thêm về thế giới bao la có nhiều điều mới lạ.

Chiều buông nhanh, rừng cây phía sườn núi xa xa ngoài kia ban chiều rực nắng bây giờ đã dần chuyển sậm màu. Bóng tối đang chậm xuống trên hòn đảo xinh đẹp. Trong căn nhà gỗ đơn sơ, ẩn mình dưới những cây dừa cao ven bờ biển, bữa tiệc rượu của mọi người vẫn còn đông vui rộn rã. Rượu cứ được rót ra chén, bình đã dần cạn nhưng tiếng cười tiếng nói trong bữa tiệc rượu thì vẫn còn đầy và cuộc vui chưa có vẻ muốn dừng lại từ một ai.

Người nào cũng muốn nói chuyện với Năm Giáo, ai cũng đưa lên ngón tay cái ngợi khen khi ăn món thịt gà do chính tay Năm Giáo nấu cho bữa tiệc chiều nay. Họ ngạc nhiên hơn khi thấy chàng trai xứ lạ tới nơi này lại biết lượm về những thứ rau của núi rừng mà họ thường xài. Họ ngồi với nhau, ăn uống và vui đùa, trò chuyện.
Họ là những người dân ở hai đất nước xa xôi, một sự gặp gỡ tình cờ và họ không cùng ngôn ngữ. Từ hồi chiều tới giờ họ trò chuyện với nhau bằng vốn từ tiếng Anh ít ỏi không tròn vẹn câu chữ, giao tiếp còn lại bằng thứ ngôn ngữ của riêng mình cùng với cử chỉ của đôi bàn tay, vẻ mặt và ánh mắt. Đôi lúc có thêm Kara, cô gái thông minh con gái người chủ nhà góp phần thông dịch, hiểu ra cùng nhau cười vang nhà. Vậy mà họ hiểu biết được về nhau khá nhiều. Từ bữa tàu buông neo, siêng đi bờ, siêng gặp gỡ nên Năm Giáo đã quen với cách giao tiếp ở nơi này.
Những ngày vừa qua, khi lên bờ Năm Giáo thường ghé chơi với gia đình. Anh biết tên cô gái là Kara và cha cô là Karu, đôi khi thân mật anh kêu ông "papa" theo cách gọi cha của cô gái. Những người bạn còn lại anh chỉ nhớ mặt mà không biết tên. Gặp nhau một vài lần, những nụ cười thân thiện và hiền lành của người dân ở nơi đây với những vị khách trên con tàu lạ đang neo đậu ngoài vịnh đã trở nên thân thiết. Bữa tiệc hôm nay như đánh dấu sự chấp nhận coi nhau là bè bạn giữa anh em thủy thủ một con tàu với một gia đình thổ dân cùng những người hàng xóm của họ trên hòn đảo nhỏ vùng Tân Guinea nằm trên biển Thái Bình Dương xa xôi.

Khách khứa của bữa tiệc ngoài gia đình Kara chủ nhà có thêm vài ba người hàng xóm cùng một nhân vật quan trọng nhất ở nơi này là lão cảnh sát phụ trách địa phương. Cái lão mập lớn miệng, coi tướng tá thô tục, rất dễ để mất thiện cảm cho người đối diện trong giao tiếp lần đầu, bữa nay cũng đã trở thành một người vui tính và dễ thương. Nhớ lần giáp mặt đầu tiên, gã mập vô căn nhà này khi mặt trời vừa tắt nắng. Chiều muộn nhưng Năm Giáo chưa muốn về tàu mà còn nấn ná ngồi uống rượu với papa và tán chuyện cùng cô con gái của ông. Gã mập bước vô là lớn tiếng la chói lói, thổ ngữ địa phương không hiểu nổi, vẻ mặt thì dữ dằn lắm. Gã chỉ tay đồng hồ và cương quyết yêu cầu Năm Giáo phải trở về tàu. Kara đã lấy thuyền của nhà, một mình đưa anh trở về. Bữa đó Năm biết gã là người cai quản nơi này. Anh đặt tên cho lão là "cảnh sát trưởng". Cũng bữa đó anh biết thêm ở xứ sở này người ta cấm rượu.

Thực đơn bữa nay chỉ có một món thịt gà nấu với lá Bứa non. Năm tính làm món gà thật lạ, thật riêng của mình cho người ở xứ này thưởng thức. Sáng nay anh đã cùng Kara đi mãi trong cánh rừng phía trước ngôi làng để tìm kiếm cây lá Giang nhưng không thể kiếm đâu ra, có lẽ thứ cây lá ấy chỉ ở vùng núi rừng nhiệt đới xứ mình mới có. Gặp được ở đây khá nhiều cây Bứa, vậy là anh quyết định trổ tài với món ăn này. Cùng Kara anh lượm thêm một rổ lớn rau rừng, mấy thứ rau y chang rừng Tây Ninh quê nhà thơm thảo. Vậy là tạm đủ cho bữa tiệc. Đồ uống đã có can rượu trắng anh mang lên từ dưới tàu. Thứ đế gạo Xuân Thạnh miền Tây thơm nức hương lúa đồng nhưng đô nặng, uống vô êm nhưng bốc hồi nào không hay. Bữa đầu uống thử, con dân ở xứ sở cấm rượu hít hà thích thú vô chừng.

 Đội Ninh Kiều xưa. Từ trái qua.:
Tư Dưa, Năm Giáo, Hai Thành, Chief Eng, tác giả(6Bảnh)
Trong nhóm đi biển ở miền Tây, đầu bếp tay ngang có uy tín ngoài cai boong Hoàng Lãnh còn có Năm Giáo. Trên tàu ngoài công việc chuyên môn của ban máy, sinh hoạt đời thường Năm Giáo nổi tiếng là một tay đầu bếp có hạng, làm đồ mồi cho dân nhậu thứ thiệt vừa bài bản vừa nhanh chóng, ngon lành khác người. Chế biến các món ăn dân dã lấy trong vườn nhà thảo dân, từ con gà con cá, từ rau vườn hay các thứ rau rừng lạ, khó ai qua mặt nổi anh Năm.
Không ít những lần thuyền trưởng, máy trưởng điều động sĩ quan trực ca đi ca đúp thay cho anh Năm. Tàu bè neo đậu đang đi ca bờ, Năm được trưng dụng làm nhiệm vụ đặc biệt là làm đồ ăn cho tàu và tham gia "hội thường nhậu". Tất nhiên Năm Giáo cũng dân nhậu thứ thiệt, nết nhậu hiền, tà tà thôi, khiêm tốn thôi , cười cười vậy chớ "ai tới đâu tui theo tới đó".

Rồi bữa tiệc cũng tới lúc tàn bởi rượu đã hết, người đã say và bóng tối đã trùm lên làng xóm. Mấy anh em thủy thủ cùng đi chơi từ sáng đã trở về tàu. Căn phòng thoáng đãng là vậy lúc này đầy hơi rượu, mùi khét nắng và những cái ôm hôn tạm biệt đầy mồ hôi. Ngài "cảnh sát trưởng" trước khi chia tay yêu cầu chàng thủy thủ phải nhận lời tới chơi nhà, phải nấu một bữa cơm ngon lành, giống như bữa nay để ông chiêu đãi lại tất cả mọi người.

Năm Giáo nhìn ra ngoài sân nhà, trời đã chạng vạng, bóng tối đang xuống nhanh. Chiều muộn rồi, giờ này cánh ghe thuyền đậu ở cầu tàu chắc đã đi về hết cả, không có cách gì về trở về tàu bây giờ. Lại còn thằng em dại Tư "châm dầu" thợ máy dưới tàu bữa nay đi bờ làm nền cho anh, bây giờ xong phận sự vẫn chưa chịu về. Mới hồi nãy nhìn qua, thấy nó nâng ly rượu toe toét cười góc bên kia, lúc này đã ngấm rượu đang nửa nằm nửa ngồi ngả ngớn trên sàn nhà. Biết sức uống và rành cái nết uống rượu của nó, không uống thôi, đã ngồi là chơi tới cùng, gục tại chỗ. Chừng nào ku cậu im lặng, quay qua quay lại hóng chuyện bàn nhậu, không nói năng chi chỉ nhe răng cười miết, ly rượu tới tay là ngửa cổ làm "oóc" một hơi là nó chuẩn bị gục tại chỗ. Lỡ say nằm đó, bự con như nó phải hai người vác, có ra được tới ghe cũng trần thân khoai củ. Rồi ghe thuyền chạy ra biển lỡ có té xuống biển thì biết quay trở ra sao. Anh chợt tỉnh rượu, một chút ân hận, trách mình bữa nay ham chơi quá đà.
Hiểu được nỗi lo lắng của Năm Giáo, Tư chợt nhổm dậy, nhìn anh khùng khục cười rồi nói, anh Năm ngủ lại đây nha, mình tui về được mà. Bữa nay "Kép" đặc cách cho anh làm đại sứ đó, he he... Đúng là trước khi về tàu, thuyền trưởng tuyên bố cho Năm Giáo ngủ bờ một bữa. Một cái nháy mắt đầy hàm ý, mai hãy về.
Ông lão Karu chủ nhà rời bạn tiệc đã tàn từ lúc nào đang ngồi ngoài bàn nước, miệng nhai trầu bỏm bẻm. Dường như ông cũng hiểu chuyện, nhìn ra ngoài trời vẻ mặt ái ngại. Rồi ông bỗng cười lớn, lên giọng bằng thứ ngôn ngữ thổ dân, một tay ngoắc Năm, một tay chỉ vô căn phòng nhỏ nằm phía cuối ngôi nhà, hãy vô trong đó mà nằm ngủ. Kêu Kara, cô con gái nhỏ lại gần, lão Karu chỉ Năm Giáo rồi đưa lên hai ngón tay trỏ sóng đôi, cười ha hả. Đẩy nhẹ cô con gái về phía chàng trai, lão đứng lên khoác vai Tư "châm dầu" ra khỏi nhà. Lão Karu dừng lại trước hiên nhà một lát, nhổ toẹt miếng nước cốt trầu rồi vói tay lấy thêm cây mái chèo. Hai người đàn ông ngả nghiêng khoác vai nhau dần xa về phía bờ biển.

Năm Giáo đã thấm mệt, vì là vị khách được mọi người thương mến nên khó thoát khỏi cảnh chúc tụng "sa luân chiến", anh uống khá nhiều. Can rượu từ tàu mang lên hết sạch trơn. Cơn buồn ngủ kéo tới, anh bước ra ngoài hàng hiên, gió biển dịu mát làm tỉnh táo đôi chút...
Kara ra đứng bên Năm từ hồi nào, nhẹ nhàng nắm tay kéo anh cùng ngồi xuống thềm cửa. Căn nhà vắng lặng, mẹ và em gái đã đi ngủ sớm, anh trai cô bữa nay đi đánh cá đêm còn cha cô đã bơi thuyền đưa Tư "châm dầu" ra tàu, biết chừng nào mới về, trong nhà bây giờ chỉ còn đôi trẻ.
Kara nhìn anh, anh có biết không, ở xứ sở này, một khi người cha đã gật đầu, là gia đình người ta đã cho đi một đứa con gái. Bây giờ em là thuộc của anh, anh có biết vậy không. Thiệt vậy sao? Năm Giáo vui quá, chợt nhớ lại cử chỉ đưa hai ngón tay sóng đôi của người cha, Năm mỉm cười, đất nước này thật là thân thiện và cuộc sống này sao đẹp quá.

Kara đẹp lắm, đôi mắt em sáng trong và tiếng cười em vô tư cao vút giữa rừng hoang và biển cả đã hút hồn Năm Giáo ngay lần đầu gặp mặt. Cư dân trên đảo mà Năm Giáo gặp đầu tiên, nói chuyện đầu tiên khi mới bước chân lên hòn đảo là một cô gái, chính là Kara.
Một sáng đi bờ ở miền đất lạ, mới bước lên cầu tàu anh chợt nhìn thấy ở phía xa xa bóng dáng một thiếu nữ bên bờ cát nhỏ ven biển. Khung cảnh đẹp và thanh bình đến ngỡ ngàng. Cô gái nhỏ như đang dạo chơi một mình, chạy nhảy trong nắng sớm, đôi lúc dừng lại lượm lên những vỏ ốc nhỏ nhắn đủ sắc màu. Đôi chân trần trên cát, nước da ngăm, cặp mắt đen sáng ngời và mái tóc xoăn đỏ chân tóc, ngược nắng sớm sáng rực bờ vai. Năm đã nhìn thấy một nụ cười cởi mở, đầy thân thiện tận đáy mắt trong veo của cô gái nhỏ miền đất lạ, chắc đang độ tuổi trăng tròn.

Gió biển vẫn nhẹ từng cơn, không gian yên ả và thanh vắng. Họ nắm tay ngồi bên nhau nghe âm thanh của gió biển về, lao xao những tàu lá dừa trên mái lá và hút mãi về phía cánh rừng xa.
Kara nhìn cặp mắt líu ríu của Năm vừa nói chuyện vừa chống đỡ lại cơn buồn ngủ đang tới, cô phá lên cười. Đỡ anh đứng dậy, cẩn thận cô dìu Năm vô căn phòng nhỏ, đẩy anh lên giường rồi trở ra lấy nước lấy khăn. Cô nhẹ nhàng lau mặt lau tay, chăm sóc cho anh, âu yếm như lo lắng cho một người thân yêu của mình.

Hai mí mắt trĩu nặng, giấc ngủ đang về, Năm Giáo lơ mơ nghe hơi gió lướt qua mặt, tóc mơn man thoảng mùi khét nắng, làn da mềm mát rượi trên má mang mùi con gái, ai đó đang nâng nhẹ mình lên cao. Mí mắt không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ đang về, sập xuống mắt chàng thủy thủ đa tình. Kara vuốt ve mãi mái tóc anh, ngắm nhìn chàng trai ngoan ngoãn từng nhịp thở đều, cô lặng lẽ mỉm cười.

22 nhận xét:

  1. Xin 1 chỗ ở góc vườn ngồi chờ đọc tiếp nè!

    Trả lờiXóa
  2. Hồi hộp, chờ tập kế tiếp ...

    Trả lờiXóa
  3. Nếu mà nấu với gà, chắc lá Bứa phải có vị gì đó đặc trưng, chua và hăng hả bác ?
    Lúc này có người viết theo cách thức phim truyền hình nhiều tập, ha ha, ngưng ngay khúc gay cấn, câu view đây nè.

    Trả lờiXóa
  4. No New Guinea.Papua new Guinea ok.

    Trả lờiXóa
  5. Giới thiệu bác một món đặt biệt về gà: gà nấu lẫu bằng lá é trắng + xả. Hihi...tuyệt cú mèo.

    Trả lờiXóa
  6. -Dã Quỳ,
    Bài hơi dài, bạn siêng đọc nhé.

    Trả lờiXóa
  7. -Kien Con,
    Vừa vừa thôi chớ không ly kỳ dữ đâu, tình yêu không biên giới nhưng mà trong sáng, he he...

    Trả lờiXóa
  8. -Trăng Quê,
    Sẽ ráng viết thêm nữa, bạn Trăng sẽ đọc ủng hộ và góp ý nhé.

    Trả lờiXóa
  9. -Moon,
    Đúng rồi, lá Bứa non có vị chua như kiểu lá Giang bạn ạ.
    Năm Giáo chỉ rằng,lấy thứ lá bứa non, vò ra hoặc xắt nhỏ nấu canh chua gà, vị chua, đậm dà ăn rất ngon.

    Trả lờiXóa
  10. -CC,
    Tui là dân "nhậu sĩ", lại làm biếng và hổng biết nấu đồ ăn, "tám" chuyện ăn nhậu thì tạm được, hì hì...
    Nhưng món nấu lẩu với lá é và xả thì chưa được biết tới.

    Trả lờiXóa
  11. -Bạn ND,
    Papua là một phần nằm bên phải của hòn đảo New Guinea bao gồm một ít lãnh thổ Indo và đất nước PNG. Bài sau sẽ có nhắc vì đúng là câu chuyện xảy ra ở Papua New Guinea.

    Trả lờiXóa
  12. Rõ ràng là "trời đã chạng vạng, bóng tối đang xuống nhanh" vậy mà pác dám bảo là trong sáng... :)

    Trả lờiXóa
  13. Anh Do la Dan di bien ma viet nhu mot nha van thuc thu!xin bai phuc bai phuc...

    Trả lờiXóa
  14. -Kien Con,
    Đó là khung cảnh gợi ý cho đôi trẻ, còn mối tình của người ta còn đang giữ trong lòng, còn trong sáng mà.

    Trả lờiXóa
  15. -VT,
    Viết về những người bạn xung quanh mình và để cho bạn mình đọc chơi thôi bạn. Như là những kỉ niệm của mấy người đi biển.
    Cám ơn bạn ghé nhà chơi và góp ý.

    Trả lờiXóa
  16. Bài dài, em mới đọc được một nửa lại phải chạy đây hu hu

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. -Titi,
      Sau Tết vẫn bận bịu quá phải không bạn. Ráng nghe.

      Xóa
  17. Dzụ "rè còm" này là cám ơn bạn M&M nha.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhưng sao tự nhiên giờ giấc lại lộn xộn dzậy nè.

      Xóa
  18. Cái khúc tả Kara đẹp hút hồn "đôi mắt em sáng trong và tiếng cười em vô tư cao vút giữa rừng hoang và biển cả" giống như người viết bị hút hồn í chớ hổng có giống tả giùm Năm Giáo à nha :)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. 6 Bảnh nghe kể chuyện về cô gái Kara ở bên xứ người, ngồi há hốc miệng, hồn cũng bị hút đi luôn theo ẻm chớ bộ, he he...

      Xóa