Chuyện vặt Hà Nội.
Ngày ấy lâu lắm rồi, khi Nga còn nhỏ xíu, mới học hết lớp một ở Hà Nội. Năm ấy mới hòa bình, ba đi công tác thật lâu ở trong miền Nam. Mẹ bảo kỳ này ba đi lâu lâu đấy, ba nhận tiếp quản công việc ở khu cầu đường Gia Định trong Sài Gòn, xa lắm. Nga trông ba từng ngày, phần nhớ ba phần trông quà vì ba về thế nào cũng có quà, từ trước tới nay mỗi lần ba đi công tác xa bao giờ cũng thế.
Một bữa nhận thơ mẹ nói ba con sắp về nhà rồi đó, Nga vui lắm.
Ngày ấy lâu lắm rồi, khi Nga còn nhỏ xíu, mới học hết lớp một ở Hà Nội. Năm ấy mới hòa bình, ba đi công tác thật lâu ở trong miền Nam. Mẹ bảo kỳ này ba đi lâu lâu đấy, ba nhận tiếp quản công việc ở khu cầu đường Gia Định trong Sài Gòn, xa lắm. Nga trông ba từng ngày, phần nhớ ba phần trông quà vì ba về thế nào cũng có quà, từ trước tới nay mỗi lần ba đi công tác xa bao giờ cũng thế.
Một bữa nhận thơ mẹ nói ba con sắp về nhà rồi đó, Nga vui lắm.
Gần hết mùa Hè ba mới về, bữa ấy cả nhà ai cũng mừng vui và ai cũng có quà của ba, lần này toàn là thứ quà lớn không. Phòng khách ở nhà sang trọng hẳn ra vì có thêm một cái tivi hiệu Toshiba đẹp tuyệt vời, bốn chân cao nghễu nghện, màn hình rộng và có cửa lùa sang hai phía. Hàng xóm trong khu tập thể ai cũng sang xem và xuýt xoa khen đẹp quá, cả khu này mới hai ba nhà có ti vi. Người nói nên kê chiếc ti vi chỗ này đẹp hơn, nhiều người coi, đứng ngoài cửa coi cũng được, người nói kéo cánh cửa lùa lại cho đỡ bụi, sợ mang cái gì ngang lỡ đụng, người lại nói phải luôn luôn mở cho nhà nó sang... Tối nào nhà cũng đầy trẻ con hàng xóm.
Quà riêng của mẹ là một cái áo len màu tím của hãng Vĩnh Thịnh Sài Gòn rất đẹp . Anh Hùng mới thi đỗ vào đại học Bách khoa được ba mang về cho một chiếc xe đạp hiệu Udago. Chiếc xe mới coong, anh thích lắm, mân mê suốt cả ngày, khi quay quay cái bàn đạp xe, xích líp kêu tanh tách, khi lấy nùi giẻ lau đi lại cái vành bánh xe sáng loáng. Anh Hùng lấy xe chạy một vòng ra phố, rồi mang về cất vào góc nhà. Anh lấy ống khóa khóa lại rồi kiếm đâu ra một tấm khăn trải bàn cũ phủ lên trên. Anh bảo chỉ sợ mấy đứa bạn trong phố biết là chúng nó lại hỏi mượn suốt ngày. Chị Ngân được ba cho một con búp bê biết nhắm mắt mở mắt, cũng biết kêu e e khi lật lên lật xuống như con búp bê của cái Hà nhà bác Tứ, chị nó đi học ở Liên Xô mang về. Chị mang đi chơi, khoe với các bạn rồi tối tối đi ngủ còn đặt nó nằm kế một bên.
Riêng với Nga, chờ mãi chẳng thấy ba nói gì, ở trong nhà ba đi đâu là Nga cứ lẽo đẽo đi theo sau. Chắc là ba biết ý, lục lọi mãi ba lấy ra một chiếc bấm móng tay nhỏ và nói quà cho Nga đây, ráng giữ đôi bàn tay cho sạch đẹp con nhé. Kể ra cái bấm móng tay nhỏ xinh và cũng rất đẹp nhưng không lẽ quà của Nga chỉ có bây nhiêu thôi sao, bé tí thế này a, ba cưng Nga nhất nhà cơ mà. Nga yên lặng không nói, không vui vẻ một chút nào.
Biết Nga không vừa lòng, ba bối rối.
Tối bữa đó thấy Nga ngồi một mình, ba lại gần, chỉ chiếc xe đạp và chỉ chị Ngân đang nựng con búp bê ở trên giường, ba xoa đầu Nga: Mấy thứ đó của tụi tư bản không à, không tốt đâu, xài đồ của tụi nó ư, mình thèm vào. Cả nhà con là đứa trong sạch nhất đó...
Bây giờ anh Hùng làm lớn quan chức nhà nước xênh xang nhất nhà, còn nhìn quanh ai cũng làng nhàng. Chị Ngân làm nhà nước một thời gian rồi ra làm tư nhân bên ngoài còn Nga học xong sư phạm làm nghề gõ đầu trẻ từ đó tới giờ đã mười mấy năm, công việc với công việc, họp với hành, rồi xoay sở với cuộc sống, gia đình với con cái, mệt nhoài.
Bữa ấy nói chuyện phiếm cuộc sống, Nga kể câu chuyện chiếc bấm móng tay, cười rồi bảo, đơn giản và nhỏ xíu như cái móng tay và chiếc bấm móng tay, thì mình từ bé xíu như cái móng tay đã bị dỗ ngọt bởi chiếc bấm móng tay như thế, hỏi tại sao mình không hết một đời ngây ngô.
Quà riêng của mẹ là một cái áo len màu tím của hãng Vĩnh Thịnh Sài Gòn rất đẹp . Anh Hùng mới thi đỗ vào đại học Bách khoa được ba mang về cho một chiếc xe đạp hiệu Udago. Chiếc xe mới coong, anh thích lắm, mân mê suốt cả ngày, khi quay quay cái bàn đạp xe, xích líp kêu tanh tách, khi lấy nùi giẻ lau đi lại cái vành bánh xe sáng loáng. Anh Hùng lấy xe chạy một vòng ra phố, rồi mang về cất vào góc nhà. Anh lấy ống khóa khóa lại rồi kiếm đâu ra một tấm khăn trải bàn cũ phủ lên trên. Anh bảo chỉ sợ mấy đứa bạn trong phố biết là chúng nó lại hỏi mượn suốt ngày. Chị Ngân được ba cho một con búp bê biết nhắm mắt mở mắt, cũng biết kêu e e khi lật lên lật xuống như con búp bê của cái Hà nhà bác Tứ, chị nó đi học ở Liên Xô mang về. Chị mang đi chơi, khoe với các bạn rồi tối tối đi ngủ còn đặt nó nằm kế một bên.
Riêng với Nga, chờ mãi chẳng thấy ba nói gì, ở trong nhà ba đi đâu là Nga cứ lẽo đẽo đi theo sau. Chắc là ba biết ý, lục lọi mãi ba lấy ra một chiếc bấm móng tay nhỏ và nói quà cho Nga đây, ráng giữ đôi bàn tay cho sạch đẹp con nhé. Kể ra cái bấm móng tay nhỏ xinh và cũng rất đẹp nhưng không lẽ quà của Nga chỉ có bây nhiêu thôi sao, bé tí thế này a, ba cưng Nga nhất nhà cơ mà. Nga yên lặng không nói, không vui vẻ một chút nào.
Biết Nga không vừa lòng, ba bối rối.
Tối bữa đó thấy Nga ngồi một mình, ba lại gần, chỉ chiếc xe đạp và chỉ chị Ngân đang nựng con búp bê ở trên giường, ba xoa đầu Nga: Mấy thứ đó của tụi tư bản không à, không tốt đâu, xài đồ của tụi nó ư, mình thèm vào. Cả nhà con là đứa trong sạch nhất đó...
Bây giờ anh Hùng làm lớn quan chức nhà nước xênh xang nhất nhà, còn nhìn quanh ai cũng làng nhàng. Chị Ngân làm nhà nước một thời gian rồi ra làm tư nhân bên ngoài còn Nga học xong sư phạm làm nghề gõ đầu trẻ từ đó tới giờ đã mười mấy năm, công việc với công việc, họp với hành, rồi xoay sở với cuộc sống, gia đình với con cái, mệt nhoài.
Bữa ấy nói chuyện phiếm cuộc sống, Nga kể câu chuyện chiếc bấm móng tay, cười rồi bảo, đơn giản và nhỏ xíu như cái móng tay và chiếc bấm móng tay, thì mình từ bé xíu như cái móng tay đã bị dỗ ngọt bởi chiếc bấm móng tay như thế, hỏi tại sao mình không hết một đời ngây ngô.
Chiếc bấm móng tay nho nhỏ xinh xinh ấy Nga không xài, mang cất giữ trong một cái hộp thiếc là một hộp bánh quy cũ. Hộp thiếc ấy có rất nhiều những lá thư của ba mỗi khi công tác xa nhà cùng mấy đồ vật nhỏ kỉ niệm tuổi ấu thơ. Chiếc bấm móng tay nằm trong đó, bao nhiêu năm trông vẫn còn như mới, xinh xinh, nước xi mạ sáng loáng.
Giờ a. Hùng để cái xe ở đâu cũng chắc không nhớ nỗi, may ra chị Ngân còn con búp bê nhưng chắc không được giữ cẩn thận như cái bấm móng tay bé xíu kia hả pác. Đúng là kỷ vật!
Trả lờiXóa-Kiến Con,
Trả lờiXóaĐúng là kỉ vật, Nga bảo nhưng là kỉ vật của nhận thức.
thương bé Nga :-(
Trả lờiXóaAnh Hùng với chị Ngân không thèm giữ mấy thứ đó vì đó là đồ tư bản.
Trả lờiXóaĐất nước tiến lên CNXH rồi giữ đồ tư bản làm chi.
Còn cái bấm móng tay, tư bản hay XHCN cũng phải xài, hehehe
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa-Titi,
Trả lờiXóaĐặt mình vào chỗ bé Nga nữa, từ bé đã phải luôn nghe những điều không tưởng, riết quen.
-Trăng Quê,
Trả lờiXóaNgày xưa còn nghe, đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sĩ, trăng Trung Quốc tròn hơn trăng nước Mỹ..(!)
Tôi có cái đổi điện bị hỏng
Trả lờiXóaRa chợ giời nhặt được chiếc Japan ( madein Japan)
Bởi khi xưa ở đất Hải Phòng
Đồ điện Nhật si- cần- hen là nhất
Từ chiếc quạt, bàn là, máy giặt
Điện trăm mười( 110) là cứ vô tư
Chỉ hiềm nỗi mạng chung cư
Hai trăm hai lại chẳng từ một ai
Muốn dùng đồ cũ lai rai
Buộc lòng em phải mua hai súp tờ( suventer)
Chiếc để đổi điện, chiếc chờ
LỠ mai chốt cửa ( khẩu) biết rờ nơi đâu
Nghĩ mình trót mang tuổi Trâu
Sao không tìm chốn chuồng thau nương mình!
-Anh Nhân,
Trả lờiXóaVậy là anh chuộng đồ tư bản nhé, không "trong sạch" bằng bé Nga, he he...