Biển bờ Tây nhìn theo hướng mặt trời lặn. Đường về miền Tây có dòng kinh dọc con lộ từ ngã ba lộ tẻ về tới xứ "Hà Tiên mến yêu, đẹp như xứ thơ xa cách tôi còn nhớ". Đường về còn có nắng chiều và "xanh xanh màu ánh mắt em gái chiều năm xưa", vẫn "như vấn vương ai trên bến ngày xa vắng". Đường về nhớ tiếng gọi đò ngang, nhớ tiếng lạch bạch của những chiếc ghe bầu khẳm, nặng lúa, nặng khoai, nặng mít dừa dọc dòng kinh xáng.
Blogspot lại bị cúp ở dưới này. Bổn cũ soạn lại, vào blogger đăng bài nhưng không coi được hàng xóm, không coi được nhà mình và cũng không trả lời còm được. Mong mọi người cảm thông.
Nhớ những ngày trước bền bỉ cùng bè bạn và các em Vespa bảy số Ấn độ, những chuyến dong duổi xe máy về miền Tây, qua bắc Mỹ Thuận rồi bắc Cần Thơ sau mỗi một hành trình tàu về bến, khi Hoàng Diệu khi Mỹ Thới, những cảng biển nằm đâu đó bên bờ sông Hậu.
Nhớ những đêm buông neo gần bến bắc, người nhậu căn me cùng mấy anh quan thuế, kẻ kéo anh em đò ngang dọc quanh bến hì hụi hết đêm với hàng hóa tàu về.
Những chiếc phà và những cái tên bến bắc thân thương và quen thuộc ấy bây giờ không còn nữa mà đã được thay bằng tên những cây cầu.
Nhớ đường về miền Tây qua sông Hậu để về Long Xuyên hay Rạch Giá, Hà Tiên còn có bắc Cao lãnh hay bắc Vàm Cống với con đường đi tới khổ ải ngày xưa. Bữa nay được trở lại con đường xưa.
Nhớ những đêm buông neo gần bến bắc, người nhậu căn me cùng mấy anh quan thuế, kẻ kéo anh em đò ngang dọc quanh bến hì hụi hết đêm với hàng hóa tàu về.
Những chiếc phà và những cái tên bến bắc thân thương và quen thuộc ấy bây giờ không còn nữa mà đã được thay bằng tên những cây cầu.
Nhớ đường về miền Tây qua sông Hậu để về Long Xuyên hay Rạch Giá, Hà Tiên còn có bắc Cao lãnh hay bắc Vàm Cống với con đường đi tới khổ ải ngày xưa. Bữa nay được trở lại con đường xưa.
Những bến bắc và những chiếc phà 100, 200 ấy, tưởng là xa mãi rồi.
Ở bắc Cao Lãnh hay bắc Vàm Cống.
Vẫn còn đó những chiếc phà lớn ôm vào lòng năm bảy chiếc xe đò, xe tải, xe hơi lớn nhỏ và bao nhiêu honda, xe lôi, ba gác, kềnh càng cùng những thảo dân miền Tây, nặng nề nhưng ma- nơ cặp bờ bắc êm ru.
Ở bắc Cao Lãnh hay bắc Vàm Cống.
Vẫn còn đó những chiếc phà lớn ôm vào lòng năm bảy chiếc xe đò, xe tải, xe hơi lớn nhỏ và bao nhiêu honda, xe lôi, ba gác, kềnh càng cùng những thảo dân miền Tây, nặng nề nhưng ma- nơ cặp bờ bắc êm ru.
Vẫn còn đó các cô các dì bán hàng rong trên bắc, như hết một đời quen rồi cuộc mưu sinh vất vả từ ly trà đá tới chiếc bánh cam mật mía.
Nhưng nhớ là đi vô ngã ba lộ tẻ một chút về hướng Rạch Giá, ghé quán 5 Luyến phía bên tay trái, thưởng thức một cái lẩu mắm với các loại rau vườn đậm chất dân dã miền Tây rồi ta sẽ đi tiếp về Rạch Giá. Thành phố này bây giờ đổi thay nhiều lắm.
Nhưng nhớ là đi vô ngã ba lộ tẻ một chút về hướng Rạch Giá, ghé quán 5 Luyến phía bên tay trái, thưởng thức một cái lẩu mắm với các loại rau vườn đậm chất dân dã miền Tây rồi ta sẽ đi tiếp về Rạch Giá. Thành phố này bây giờ đổi thay nhiều lắm.
phà là dấu hiệu miền tây. Nhìn lại nhớ miền tây, cảnh miền tây nhẹ nhàng và bình dân.
Trả lờiXóaNhìn cảnh phà nhớ phà Cầu Nổi đường về quê chồng Gò Công. Đã 5 năm rồi không được qua phà.
Trả lờiXóaMía thích đi phà, qua dòng sông rộng lớn thật thích, nhưng cũng cảm thấy sợ sợ
Trả lờiXóaTrước kia vô tư đi phà không có cảm giác sợ mà còn thích nữa là khác, giờ già rồi... thấy sợ. Vậy hóa ra mình còn yêu đời chán!!! haha
Trả lờiXóakhoái vô nhà này nhất vì có bao nhiêu là hình cho mình coi đở buồn, đã hơn 15 ăm rồi chưa được đi miền tây. Cám ơn anh Đổ và chờ coi hình tiếp nha :)Q
Trả lờiXóaNhờ coi hình của anh mới biết thành phố Rạch Giá có một con đường chạy sát biển với rặng phi lao đẹp như vậy. Chắc là khu mới nên mới có cái tên gọi là khu lấn biển.
Trả lờiXóaNghe anh khen lẩu mắm chắc phải rất ngon.
Em cũng là kẻ nhớ phà lắm nè. Nhớ cả phà Tân đệ em đi từ hồi xưa luôn.
Trả lờiXóaMiền tây: con người và cảnh vật em đều rất mê, nhưng còn nhiều vùng miền chưa được tới.
nhìn sông nước thích thật :-)
Trả lờiXóa-Carpe Diem,
Trả lờiXóaPhà miền Tây và sông nước mênh mông, lục bình từng đám trôi ra biển... Đã đi phà miền Tây rồi là nhớ đó.
-Trăng Quê,
Trả lờiXóaCó thêm bạn Trăng cũng nhớ và thích đi phà. Khoảng thời gian đi trên phà là chỉ giành cho người ta ngắm sông nước nên luôn được ghi ảnh lại cho mình.
-Mía,
Trả lờiXóaKhông sợ đâu. Phà miền Tây hồi nào giờ chắc chắn, nhanh và an toàn. Chỉ có người ta sợ mấy nhỏ đi phà hay nghịch phá để người lớn phải lo thôi.
-Kien Con,
Trả lờiXóaBây giờ còn ít bắc, phà tốt được dồn về, lại là những chiếc phà VN và Đan mạch hợp tác đóng, rất tốt.
Những chiếc phà nhỏ ở nhiều vùng khác thì hơi lo chút thôi KC.
-Quỳnh,
Trả lờiXóa15 năm không về miền tây là đổi thay nhiều lắm đó bạn.
-DT,
Trả lờiXóaĐúng là khu lấn biển mới có gần đây do lấn biển. Sạch đẹp nhưng nước biển đục chứ không trong, để ngắm chớ không tắm được.
Lẩu mắm chỗ này ăn ngon DT, rất nhiều loại rau ruộng và mắm cá vừa miệng, coi xe của khách đậu kín đường là mình cũng đoán chừng được sẽ ngon.
-Út 9,
Trả lờiXóaMột kẻ nhớ phà nữa, vui quá. Những chiếc phà U9 đi như ở Tân Đệ là phà do tàu lai dắt, còn phà miền tây là phà tự hành, lên xuống rất thoải mái và an toàn bạn ạ.
-Titi,
Trả lờiXóaSông lớn là vậy, nước từ con sông lớn này chạy vô các kinh rạch dọc ngang của miền tây. Ở trong đó là lúa gạo tôm cá, người dân, cuộc sống và văn hóa miệt vườn, thú lắm.
Dạ cháu Moon xin trình diện sếp lớn, he he. Bài này đọc mấy lần luôn rồi mà ở cty ko có comment được sếp ơi.
Trả lờiXóaHồi xưa sợ nhất vụ đi miền Tây kẹt phà, giờ thì già già lại sợ tới vụ ...qua phà đó sếp
-Moon,
Trả lờiXóaBữa qua nay VNPT lại bày trò chặn blog đó mà, chán quá rồi.
Phà bây giờ đi nhanh lắm, không có chuyện kẹt như ngày trước đâu bạn. Có dịp đi miền Tây ngả Long Xuyên, Sa Đéc bỏ Mỹ Thuận đi bắc Cao lãnh hay Vàm Cống chơi cho đỡ nhớ.
Bác Đỗ hôm nào đến chỗ e chơi, Nhơn Trạch, Đồng nai, là lại được đi phà ngay. :D
Trả lờiXóa-BaoPN,
Trả lờiXóaỪa quên mất, phà Thủ Thiêm hết rồi vẫn còn một bến phà ngay Sài Gòn là phà Cát Lái. Nhưng thực ra những chiếc phà và bến bắc miền Tây là kỉ niệm, những nơi thường đi lại ở thập niên 80,90 của tụi mình, nên nhớ.