Thứ Sáu, 18 tháng 4, 2014

Sao thế này.


Bàng hoàng hay tin một dịch sởi bị giấu diếm cướp đi hơn một trăm sinh mạng trẻ thơ, con số đang còn tăng lên và tại ngay bệnh viện nhi trung ương ở Hà Nội. Nhìn những tấm hình người mẹ khóc ngất được dìu đi, bà khóc, người thân khóc thương bên người cha lặng lẽ nghẹn ngào bồng xác con ra về từ bệnh viện, xót xa đau đớn quá cho những người làm cha làm mẹ bị mất con. Có bao nhiêu đứa trẻ không được tiêm chủng, không được tiêm nhắc lại hay tiêm rồi mà vẫn nhiễm bệnh, vẫn tử vong. Sinh mạng con trẻ ở xứ mình rẻ nhẹ vậy sao. Tại ai và làm sao nên nỗi này.

Nhìn  thấy những hình ảnh cuối cùng của hai mẹ con nhà ấy qua camera theo dõi hành trình phương tiện và thêm những tấm hình trong đám ma hai mẹ con người ta nơi quê nhà, thật não lòng. Cậu con trai mười tuổi ngả mình trong lòng mẹ trên chiếc xe đò sau ngày về quê đám dỗ bà ngoại muốn mau mau trở về thành phố cho kịp học. Chỉ ít phút sau đó chiếc xe đò gặp nạn, đứa bé ấy bỏ thế giới này, và rồi mẹ cậu cũng lặng lẽ ra đi theo cậu. Nỗi đau đớn lớn quá của gia đình người nông dân miền Tây không thể nói thành lời. Biết hỏi ai, hỏi tại sao lại có thể để một chiếc xe bồn đủng đỉnh trên làn xe cao tốc một trăm cây số giờ vun vút để tưới mấy cái cây ở cái dải phân cách bé tí của con đường cao tốc Trung Lương.

Chuyện mới đây nhóm bạn bảy em nhỏ Lai Châu qua sông bị thủy điện đổi giờ xả nước cuốn trôi, một em mười tuổi mãi mãi không trở về với bè bạn và gia đình. Chuyện mới nhất là hai em nhỏ bảy tuổi chết bên một hồ nuôi cá ở Quảng Nam.
Chuyện dạy dỗ, cư xử với con trẻ đang hết sức nhẫn tâm. Từ chuyện em bé gái mới hơn mười tuổi bị trói bên gốc khế tuốt trên mạn Lạng Sơn đến em bé gái Chư Sê khốn khổ trong siêu thị sách xứ cao nguyên xa xôi nghèo khó. Rồi những chuyện bạo hành trẻ từ mầm non đến tiểu học, trung học...

Những mong được lãng quên đi chuyện bà mẹ ôm chặt đứa con trong lòng mình cùng nhau mãi nằm dưới lòng sông Sài gòn của chiếc tàu Dìn Ký năm trước, mong quên đi hình ảnh những người mẹ khóc ngất bên bãi biển Cần Giờ chờ tìm được xác con cuối năm rồi, bảy chàng trai nhỏ chung một ngôi trường và đều là con trai một của bảy gia đình ở Dầu Tiếng Bình Dương.
Nhưng chỉ mấy ngày nay thôi, nhiều tin tức về con trẻ khiến ai cũng phải giật mình, bàng hoàng và xót xa. Tai nạn giao thông, đuối nước, bệnh dịch, xâm hại con trẻ... và sẽ còn những gì nữa. Sự an lành cho con cháu mình trong xã hội luôn là nỗi nơm nớp lo trong lòng mẹ cha ông bà, bất cứ lúc nào, ở đâu, thành phố, nơi miền quê xa xôi hay núi rừng hẻo lánh.
Xã hội ngày càng làm sao thế này.