Tâm sự về trường lớp, bạn bè và chia sẻ của cha con nhà Nhí thường là trong khoảng thời gian cha con chở nhau trên chiếc xe hai bánh mỗi sớm mai đi học và mỗi chiều tan lớp, nhiều hơn là những chiều những tối kết thúc học chính học thêm trên đường về nhà. Sớm nào cũng vậy, xuống xe trước khi bước qua cổng trường, dù cánh cửa có sắp đóng lại, bé cũng ráng hun cha một miếng rồi chạy vội. Chiều về, bữa nào ra khỏi cổng trường, chào bố rồi tót lên yên sau xe, vẫy hai ngón tay chào bạn là cha biết qua một ngày học vui còn bữa nào vẻ mặt heo héo, xách chiếc cặp nặng trĩu một bên, lững thững một mình ra muộn là cha sẽ chuẩn bị nghe tâm sự trường lớp.
Một bữa bé ra thật muộn, cổng trường đã vắng. Nhìn cái mặt sầu đâu cha biết là có chuyện. Hỏi mãi bé mới nói, bé buồn vì các bạn nói bé hay nịnh cô giáo. Bữa nay con ra muộn vì các bạn đã ra về gần hết, thấy còn một mình cô giáo tiếng Anh ở lại cuối cùng nên phụ cô dọn dẹp tiết cuối. Cô dạy tiếng Anh mà điểm số tiếng Anh của con luôn luôn cao không phải vì con hay gần cô mà vì con được bố mẹ cho học Hội đồng Anh rồi hàng năm còn được đi nước ngoài. Chứ còn cô giáo con học trong nước rồi đi dạy, có những khi còn phát âm sai. Thấy bé con thẳng quá dễ hiểu sai mếch lòng, cha nhắc bé không nên nói điều đó. Bé nói, là con chỉ nghĩ trong bụng vậy thôi.
Rồi những lần đón bé học thêm tiếng Nhật thấy bé cũng thường ra muộn sau cùng, cha bé đã quen và thật vui nhìn cảnh hai cô trò lững thững vừa đi ra vừa cười, trò chuyện vui vẻ. Một bữa lên xe bé nói, cô sắp có em bé, nặng nhọc nên con muốn ở lại sau phụ cô mang đồ và trò chuyện cho cô vui.
Nhớ những chuyến đi chơi xa, bé luôn là thành viên yêu thích giữa đám trẻ quê, nơi miền Tây quê lúa hay vùng đất đỏ cà phê Tây nguyên. Bữa rồi quay lại Pleiku, đám trẻ nhỏ hỏi thăm mãi chị ấy đâu rồi.
Bé thân thiện, dễ gần, thấy thương. Thế rồi bé đi học xa, cha không còn được đưa đón nữa...
Bây giờ ở môi trường mới bé vẫn luôn thân thiện và thích các sinh hoạt xã hội và cộng đồng. Bé đòi đi hỗ trợ cơn bão miền Đông năm rồi mà ở nhà không cho đi, bé tự quyết định cắt tóc ủng hộ các bạn thiếu tóc mà sẽ xin phép cha sau vì vẫn nhớ lời cha dặn phải để tóc dài. Bé tự quyết định bỏ thời gian kèm Toán cho các em khi nhà trường gợi ý. Thật vui, bé nói bé thích làm những việc như thế mà bé chưa nghĩ tới một điều, đó thực sự là công việc đầu tiên trong đời, bé được nhận lương theo giờ.
Bữa ấy email cho bé, nói mẹ qua sẽ mang cho Nhí kẹo dẻo đó. Bé hồi âm liền: Kẹo dẻo? Vui quá nhưng ứ ừ, con muốn mẹ mang cả bố qua đây với con cơ.
Đọc mail của bé, có biết không, mắt cha ngấn nước từ bao giờ...
Bữa rồi làm biếng lên phố, viết đại trên blog chuyện bán xe máy, vậy mà quá trời điện thoại và tin nhắn hỏi thăm. Bán xe cho một gã chưa biết mặt biết tên. Chỉ alu điện thoại, nghe cái giọng hào sảng, dễ gần, gã đọc blog và chia sẻ chút tâm sự người cha. Hẹn gã bữa nào tới coi xe, gã nói coi hình được rồi, hổng thèm coi xe mà chỉ hỏi số tài khoản đặng chuyển tiền đặt cọc liền, gã sợ người ta mua trước mất. Khoái gã. Thì ra gã cũng thích chiếc xe mô tô chở con đi học hàng ngày, thấy vui vui...