Một mùa Hè sắp đi qua, đám trẻ nhỏ ở khắp mọi nơi đang cùng với cha mẹ xếp lại những ngày dong chơi, chuẩn bị sách tập cho một năm học mới.
Cũng trong mùa Hè năm ấy, mùa của những cơn áp thấp nhiệt đới, của những cơn bão xa bão gần. Cũng là một ngày mưa Sài Gòn, không hò hẹn độ đám với ai, Sáu Bảnh ngồi một mình ở nhà với chiếc máy tính. Có một email từ địa chỉ của một hộp thơ lạ. Cái tên nghe chừng con gái, là một bức thơ chớ không phải những trao đổi trên email thường gặp, bức thơ khá dài.
...Ân nhân của đời em,
Không biết anh còn nhớ con bé Trang ngày nào không?... Vậy là đã qua đi bao nhiêu năm tháng rồi phải không anh?
Ngày này đúng mười năm trước, em bước chân vào miền Nam. Biết anh có còn nhớ không những chiều mưa rả rích rất Sài Gòn năm ấy? Đối với em thì những ngày tháng đó, vui có, buồn có nhưng nó luôn luôn là kỉ niệm ngọt ngào trong đời để cho em ghi nhớ, em không bao giờ có thể quên được...
Nhiều năm đã đi qua...
Đội tàu Ninh Kiều trẻ trung và sôi nổi ngày ấy đã không còn nữa. Số anh em khỏe sóng, yêu nghề chuyển sang đi biển cho các công ty khác nhau ở khắp nơi, số còn lại lên bờ, trở về Sài Gòn tìm cho mình những công việc yêu thích khác và để thời gian săn sóc cho gia đình.
Bộ ba Sáu Bảnh, Hai Thành, Hoàng tử bia cũng bỏ nghề đi biển. Hoàng tử bia làm việc cho một công ty xây dựng, Hai Thành về một liên doanh với nước ngoài phụ trách mảng xuất nhập khẩu còn Sáu Bảnh quay về làm việc ở một công ty nhà nước. Anh em như bao nhiêu người, trong cuộc bươn trải vất vả mưu sinh đời thường để chăm lo cho một gia đình, là vội vã tiếp nối từng ngày khiến cho người ta tạm quên đi những sự việc nhất định nào đó xảy ra trong đời, khi tạm gọi là kết thúc mặc dù hay dở. Những thăng trầm của đời sống xã hội, những lo toan thường nhật làm cho ai cũng như ai, cuốn vào cái vòng quay của xã hội, con người, làm ăn.
Thời gian sao mà nhanh quá. Cô bé Trang xinh xắn năm xưa và câu chuyện cũ ấy, Sáu Bảnh dường như đã lãng quên.
Đội tàu Ninh Kiều trẻ trung và sôi nổi ngày ấy đã không còn nữa. Số anh em khỏe sóng, yêu nghề chuyển sang đi biển cho các công ty khác nhau ở khắp nơi, số còn lại lên bờ, trở về Sài Gòn tìm cho mình những công việc yêu thích khác và để thời gian săn sóc cho gia đình.
Bộ ba Sáu Bảnh, Hai Thành, Hoàng tử bia cũng bỏ nghề đi biển. Hoàng tử bia làm việc cho một công ty xây dựng, Hai Thành về một liên doanh với nước ngoài phụ trách mảng xuất nhập khẩu còn Sáu Bảnh quay về làm việc ở một công ty nhà nước. Anh em như bao nhiêu người, trong cuộc bươn trải vất vả mưu sinh đời thường để chăm lo cho một gia đình, là vội vã tiếp nối từng ngày khiến cho người ta tạm quên đi những sự việc nhất định nào đó xảy ra trong đời, khi tạm gọi là kết thúc mặc dù hay dở. Những thăng trầm của đời sống xã hội, những lo toan thường nhật làm cho ai cũng như ai, cuốn vào cái vòng quay của xã hội, con người, làm ăn.
Thời gian sao mà nhanh quá. Cô bé Trang xinh xắn năm xưa và câu chuyện cũ ấy, Sáu Bảnh dường như đã lãng quên.
... Biết là các anh sẽ trách giận khi ra đi mà em không có một lời từ biệt. Con bé con mà các anh đã kéo lên từ tận cùng của Đồ Sơn ngày ấy, rồi cưu mang, rồi chỉ cho nó một lối đi, để được như ngày hôm nay, em đã khác xưa nhiều lắm.
Từ những ngày xa Sài Gòn tới bây giờ, những khi vui sướng, hạnh phúc cùng gia đình, em lại thường nhớ tới anh và những người bạn của anh. Những người em mang ơn, tôn trọng và thương quý mãi trong đời.
Từ những ngày xa Sài Gòn tới bây giờ, những khi vui sướng, hạnh phúc cùng gia đình, em lại thường nhớ tới anh và những người bạn của anh. Những người em mang ơn, tôn trọng và thương quý mãi trong đời.
Con bé ấy bây giờ mới đủ hãnh diện để viết thư tới anh. Thư viết dài chịu khó đọc “nhen” anh, và chuyện em sẽ kể với anh chỉ là những niềm vui chứ không phải là những nỗi buồn như những ngày xưa...
Nhà hàng Cây Keo Xanh nằm ở vị trí tương đối trung tâm, lại trên con đường trục từ sân bay đi về các quận nội ô thành phố, là địa điểm gặp gỡ dễ kiếm tìm và còn vì thực đơn ở đây phong phú, hợp khẩu vị nhiều người nên dòng khách qua lại nơi này đông vui. Ngoài những nhóm khách quen, lâu lâu có những vị khách ngoại quốc của các liên doanh nước ngoài đi ngang thường hay ghé lại vì yêu thích một vài món ăn có nét riêng tư ở nhà hàng.
Một bữa, có một đoàn khách ngoại quốc, dáng vẻ Á châu ghé lại nhà hàng. Khi tan tiệc ra về, có một vị khách đã lớn tuổi dừng lại bên bàn Trang, tạm biệt cô với một lời chào bằng tiếng Hàn quốc. Ông cùng cô trò chuyện đôi câu, thân thiện và từng trải. Ông khách khen cô nói tiếng Hàn rất tốt. Bữa ấy Trang thật là vui.
Một vài lần tới ăn uống, lúc tới hay khi ra về, thỉnh thoảng ông dừng ở bên bàn trò chuyện với cô gái trẻ xứ lạ bằng tiếng nói quê hương, và ông thấy vui vui. Đôi lần tới quán thấy vắng Trang là ông hỏi thăm, còn gặp mặt là phải chuyện trò với cô gái Việt xinh xắn, siêng học, học tiếng nói của quê hương ông.
Sau này ông nói lại, lần đầu vô nhà hàng, nhìn thấy Trang ngồi ở bàn tiếp tân, kế bên là cuốn sách tiếng Hàn đang mở, tranh thủ những lúc rảnh rang ngồi học bên bàn, ông đã có cảm tình.
Một bữa mạnh dạn hỏi thăm, Trang biết được ông đang làm việc ở một công ty chuyên sản xuất hàng may mặc. Công ty của ông có chi nhánh ở miền Nam còn trụ sở chính đóng ngoài miền Bắc.
Những ngày sau này, anh Sáu và các bạn của anh ít ghé lại nhà hàng. Thái độ của anh Sáu trong một thời gian dài khiến Trang đôi lúc tự hỏi mình có làm gì để các anh buồn. Những ngày qua, ở thành phố này, duy nhất những người thân thiết làm cô tin tưởng và vững lòng là anh Sáu, là các anh, vậy mà...
Lần ấy ghé nhà thăm mẹ anh Sáu, Trang bỗng hiểu ra mình đã ảo tưởng trong một thời gian dài từ bấy tới giờ. Trang thương mình, Trang giận anh Sáu. Trang đã khóc rất nhiều nhưng rồi có những khi bình tĩnh ngồi suy nghĩ, cô lại trách mình ích kỷ, các anh ấy bận bịu bao nhiêu việc như thế, làm sao mình trách giận cho được. Một ngày, cô hiểu ra những việc xảy đến với cô trong thời gian dài mới qua, ngoài anh Sáu, tất cả các anh ấy đã xúm vào, cùng lo cho cô tới một khi cô đã ổn định. Anh Sáu không hề có tình yêu với cô.
Là hiểu vậy nhưng Trang ráng lắm cũng chưa thể gạt bỏ được những nghĩ suy về anh ấy cứ đến với cô hàng ngày. Khi mọi việc đã xong, một ngày đã kết thúc cô lại nhớ về anh. Trang hình dung có một ngày anh Sáu sẽ trở về đây sau một chuyến biển, sẽ đưa cô đi chơi khắp sài Gòn, sẽ về thăm mẹ anh, và...
Không nhớ hết những tác động tới suy nghĩ khi ấy. Nhưng một lúc Trang bỗng thấy cô đơn, thấy anh Sáu vẫn lầm lũi đi biển, thấy mẹ và các em trong những giấc mơ... Trang nuôi một ý nghĩ sẽ trở ra miền Bắc.
Một dịp may hiếm có. Bây giờ em không còn nhớ là tự mình đã hỏi thăm hay tự người khách Hàn quốc lớn tuổi ấy đặt vấn đề trước cho sự thay đổi một lần nữa, một bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời của em.
Ít lâu sau đó, em được nhận vào làm cho công ty may mặc Hàn Quốc. Ông ấy hỏi em có chịu ra miền Bắc không, công ty của ông đóng ở miền Bắc chứ không phải ở đất này. Em đã nhận lời mà không đắn đo và điều tuyệt vời mà em không thể ngờ tới, anh có biết không, là nơi làm việc mới ấy nằm ngay trên quê hương em, khu công nghiệp Quế Võ ngoài Bắc Ninh...
Sáu Bảnh nhớ lại dịp ấy, khi mấy anh em lại Cây Keo Xanh chơi mà không thấy cô bé, Khánh đã kể lại Trang ra miền Bắc làm việc ở một khu công nghiệp, mấy anh em thấy việc của Trang như vậy, tạm an lòng. Và rồi ngày tháng dần trôi, hiếm khi nào mọi người còn nhắc tới cô bé Trang xinh xinh ấy nữa.
Một ngày, Trang nói với anh Khánh:
Lần ấy ghé nhà thăm mẹ anh Sáu, Trang bỗng hiểu ra mình đã ảo tưởng trong một thời gian dài từ bấy tới giờ. Trang thương mình, Trang giận anh Sáu. Trang đã khóc rất nhiều nhưng rồi có những khi bình tĩnh ngồi suy nghĩ, cô lại trách mình ích kỷ, các anh ấy bận bịu bao nhiêu việc như thế, làm sao mình trách giận cho được. Một ngày, cô hiểu ra những việc xảy đến với cô trong thời gian dài mới qua, ngoài anh Sáu, tất cả các anh ấy đã xúm vào, cùng lo cho cô tới một khi cô đã ổn định. Anh Sáu không hề có tình yêu với cô.
Là hiểu vậy nhưng Trang ráng lắm cũng chưa thể gạt bỏ được những nghĩ suy về anh ấy cứ đến với cô hàng ngày. Khi mọi việc đã xong, một ngày đã kết thúc cô lại nhớ về anh. Trang hình dung có một ngày anh Sáu sẽ trở về đây sau một chuyến biển, sẽ đưa cô đi chơi khắp sài Gòn, sẽ về thăm mẹ anh, và...
Không nhớ hết những tác động tới suy nghĩ khi ấy. Nhưng một lúc Trang bỗng thấy cô đơn, thấy anh Sáu vẫn lầm lũi đi biển, thấy mẹ và các em trong những giấc mơ... Trang nuôi một ý nghĩ sẽ trở ra miền Bắc.
Một dịp may hiếm có. Bây giờ em không còn nhớ là tự mình đã hỏi thăm hay tự người khách Hàn quốc lớn tuổi ấy đặt vấn đề trước cho sự thay đổi một lần nữa, một bước ngoặt rất lớn trong cuộc đời của em.
Ít lâu sau đó, em được nhận vào làm cho công ty may mặc Hàn Quốc. Ông ấy hỏi em có chịu ra miền Bắc không, công ty của ông đóng ở miền Bắc chứ không phải ở đất này. Em đã nhận lời mà không đắn đo và điều tuyệt vời mà em không thể ngờ tới, anh có biết không, là nơi làm việc mới ấy nằm ngay trên quê hương em, khu công nghiệp Quế Võ ngoài Bắc Ninh...
Sáu Bảnh nhớ lại dịp ấy, khi mấy anh em lại Cây Keo Xanh chơi mà không thấy cô bé, Khánh đã kể lại Trang ra miền Bắc làm việc ở một khu công nghiệp, mấy anh em thấy việc của Trang như vậy, tạm an lòng. Và rồi ngày tháng dần trôi, hiếm khi nào mọi người còn nhắc tới cô bé Trang xinh xinh ấy nữa.
Một ngày, Trang nói với anh Khánh:
- Có lẽ em xin phép anh cho em nghỉ việc ở nơi này. Em xa nhà cũng khá lâu rồi. Em rất nhớ mẹ, nhớ các em. Em muốn về làm việc ở ngoài Bắc cho gần gụi gia đình.
Khánh thật vui vẻ:
- Em có chắc chắn có một công việc khác tốt hơn không? Đừng có để cho anh phải nghe lời trách cứ từ những thằng bạn "xấu" của anh đấy nhé. Nếu có được một công việc thuận lợi, bọn anh ủng hộ em.
- Đã có một nơi đồng ý nhận cho em làm việc rồi anh ạ, em sẽ làm việc ở khu công nghiệp Quế Võ, gần nhà lắm. Nếu được thì anh cho em nghỉ vào cuối tháng này. Và em sẽ cám ơn anh rất nhiều về những ngày tháng vừa qua.
- Em sẽ phải nói với mấy ảnh đã chớ, không thôi Hai Thành Sáu Bảnh tụi nó mắng anh chết luôn chớ không đùa. Nếu công việc sắp tới là tốt, là được gần nhà, vậy là anh mừng cho em. Ráng lên nhé, rồi còn lấy chồng nữa chớ.
- Em sẽ phải nói với mấy ảnh đã chớ, không thôi Hai Thành Sáu Bảnh tụi nó mắng anh chết luôn chớ không đùa. Nếu công việc sắp tới là tốt, là được gần nhà, vậy là anh mừng cho em. Ráng lên nhé, rồi còn lấy chồng nữa chớ.
… Một điều cuối cùng em xin "bá cáo" với “ông anh” yêu quý của em, em nay đã có gia đình, hai cô con gái xinh đẹp, các cháu của bác rất ngoan. Một gia đình hạnh phúc và ấm êm, em không đòi hỏi gì hơn nữa. Anh mừng cho em đi nào...
Anh có biết không, chuyến đi miễn phí này là phần thưởng cho người có những đóng góp tích cực trong nhiều năm qua cho công ty và em là một thành viên được chọn. Em đã có một mùa Hè tuyệt vời nhưng lúc này em đang nhớ tới các con thật nhiều. Anh Sáu đã thấy em gái của anh giỏi giang chưa nào?...
Sáu Bảnh trầm ngâm rất lâu. Sáu nhớ lại những ngày xa xa đó. Nhớ cô bé xinh xắn nhưng luôn khép nép, giấu mình những ngày đầu mới gặp ở thành phố Cảng. Nhớ Hai Thành với những lo lắng, xắp đặt hợp lý trong mọi việc và chăm lo hết sức chu đáo cho Trang, như thể chăm lo cho một đứa em gái. Nhớ những ngày tháng vất vả trên biển khơi của bộ tam gắn bó, thương yêu nhau hiếm có và sống hết mình vì nhau.
Sáu thật sự vui mừng cho Trang. Cuộc đời đã không phụ cô gái luôn biết vươn lên ấy…
Sáu Bảnh chậm rãi gõ lên bàn phím lời chúc mừng tới Trang.
Anh thật là mừng vui nhận được tin tức từ em. Như vậy là hay quá hay, vui quá vui rồi. Cho anh Sáu chúc mừng em và gởi lời thăm các thành viên trong gia đình. Sáu Bảnh này sẽ cầu chúc cho em luôn luôn được hạnh phúc.
Có một điều chắc chắn cho tới bây giờ em chưa được biết, đó là ân nhân của em ngày ấy. Không phải là Sáu Bảnh này đâu mà chính là anh Hai Thành đó. Anh ấy cũng sẽ bất ngờ và vui mừng lắm nếu nhận được những tin vui này của em. Và bây giờ, em gái hãy soạn bức thơ chuyển tới địa chỉ hộp thơ này, báo tin vui của em cùng những lời quí trọng ở đầu thơ ấy giành cho anh Hai Thành, Trang nhé.
(Xem thêm: Những người bạn trong câu chuyện )
Sáu thật sự vui mừng cho Trang. Cuộc đời đã không phụ cô gái luôn biết vươn lên ấy…
Sáu Bảnh chậm rãi gõ lên bàn phím lời chúc mừng tới Trang.
Anh thật là mừng vui nhận được tin tức từ em. Như vậy là hay quá hay, vui quá vui rồi. Cho anh Sáu chúc mừng em và gởi lời thăm các thành viên trong gia đình. Sáu Bảnh này sẽ cầu chúc cho em luôn luôn được hạnh phúc.
Có một điều chắc chắn cho tới bây giờ em chưa được biết, đó là ân nhân của em ngày ấy. Không phải là Sáu Bảnh này đâu mà chính là anh Hai Thành đó. Anh ấy cũng sẽ bất ngờ và vui mừng lắm nếu nhận được những tin vui này của em. Và bây giờ, em gái hãy soạn bức thơ chuyển tới địa chỉ hộp thơ này, báo tin vui của em cùng những lời quí trọng ở đầu thơ ấy giành cho anh Hai Thành, Trang nhé.
(Xem thêm: Những người bạn trong câu chuyện )