Có nhiều lắm những tai nạn đau lòng những ngày vừa qua. Từ sau Tết tới giờ, hầu như ngày nào cũng có tin tai nạn giao thông, vài ba người chết mỗi vụ, từ đô thị tới vùng sâu vùng núi, từ hè phố hiên nhà tới đường cao tốc thênh thang... Đang trên đường đi học hay đi làm, những cái chết thảm thiết và bất ngờ, vô lý đến độ người ta chết đi mà không thể hiểu được tại sao lại như thế.
Xe con chiếm đường ngược chiều đụng ông cháu đang chạy xe máy bắn tung lên trời, xe ben còn kéo theo rơ moóc làm chết hai phụ nữ, xe con ngược chiều đụng trực diện xe khác trên xa lộ bẹp dúm, xe bồn đâm xe khách cháy rực giữa đường, xe chạy trên phố đâm vào nhà người ta, xe ngáo đá dzòng dzòng thành phố, rồi xe ben hay xe đò ngang nhiên chạy ngược chiều trên đường cao tốc... Nhiều lắm, đủ mọi kiểu ở mọi nơi. Mới bữa nay thôi, xe công vụ công an cán chết hai thanh niên và ông lão quét rác trên đường phố Cần thơ. Thật là hãi hùng quá.
Có bao nhiêu gia đình chịu nỗi khổ đau cả một kiếp người vì tai nạn xảy đến trên đường khi đi học, đi làm, kể cả trong kỳ nghỉ hay đi dự lễ. Có biết bao nhiêu những đứa trẻ mồ côi vì tai nạn giao thông đã lấy đi mạng sống của cha mẹ chúng hay có bao nhiêu đứa trẻ chưa kịp lớn lên đã không trọn hình hài cũng chỉ vì tai nạn giao thông.
Những hình ảnh sao mà xót xa quá, nhiều lắm trên các báo mạng. Một chú bé mới ba tuổi băng trắng toát ngơ ngác nằm trong bệnh viện đã mất cả cha mẹ và một bên chân phải của mình trong một tai nạn khi gia đình vợ chồng người công nhân đưa con mình về quê Nha Trang ăn Tết. Một cậu bé ở Hà Tĩnh cũng ba tuổi cũng mồ côi cả cha lẫn mẹ, lẫm chẫm nhón chân lên thắp nhang cho cha mẹ mình lần lượt chết đi trong hai tai nạn giao thông tiếp theo nhau...
Ít bữa trước thấy hình ảnh người mẹ trẻ ở Gia Lâm Hà Nội khóc lặng trước cái chết thảm thương của cha và con trai mình trong một sớm mai ông đưa cháu tới trường bằng xe máy. Chồng cô ấy cũng mới chết vì tai nạn giao thông một năm trước đó, là nỗi đau chồng lên nỗi đau...
Và mấy bữa nay, nhà ấy có hai cô con gái rượu, một gia đình nông dân hiền lành ở Đắc Lắc. Đứa con gái nhỏ rất ngoan, rất xinh đang học năm giữa phổ thông trung học, bữa đi học về, một tai nạn giao thông cộng thêm thói vô trách nhiệm của bác sĩ ở bệnh viện trong việc cứu chữa, bữa nay cháu bé phải cưa bỏ đi một bên chân vì hoại tử. Nhìn con bé đôi mắt trong sáng buồn buồn động viên lại mẹ, thương quá, lại nhìn cha nhìn mẹ bé ráng nén nỗi xót xa vào lòng để động viên chăm sóc cho con gái trên giường bệnh, thật là đắng lòng, thấu hiểu và muốn chia sẻ nỗi lòng của người làm cha làm mẹ...
Đau đớn quá, bất công quá con người ta đối với nhau, có nhiều kẻ quá coi rẻ tính mạng của mình và của người khác. Đọc báo còn thấy những chuyện cướp giật, lộn xộn ngày càng nhiều trong xã hội ít lâu nay. Ném đá vào xe đang chạy, thanh niên mang vũ khí sẵn sàng gây sự, đánh lộn, chém đứt cả bàn tay, lấy cả mạng người, công an đánh người yêu bằm tím mặt mũi chấn thương sọ não, xách súng vô trường học quậy.... Bây giờ đây mỗi người ta, khi bước chân ra khỏi nhà là cảm giác thấy bất an khi nghĩ tới nhiều nỗi hiểm nguy luôn rình rập, là lo lắng và sợ hãi cho chính mình, cho con cái, cho người thân của mình.
Có đọc báo thấy câu nói xã hội "dân chủ đến thế là cùng", rồi cũng lại đọc của ai đó thấy câu "xã hội Việt Nam đã ở vào tình trạng khủng hoảng chạm ngưỡng báo động, trên mọi phương diện", nghĩ mà đau.
Xe đò chạy ngược chiều trên cao tốc Nội Bài - Lào Cai. Thật kinh khủng. (Hình Internet) |
Có bao nhiêu gia đình chịu nỗi khổ đau cả một kiếp người vì tai nạn xảy đến trên đường khi đi học, đi làm, kể cả trong kỳ nghỉ hay đi dự lễ. Có biết bao nhiêu những đứa trẻ mồ côi vì tai nạn giao thông đã lấy đi mạng sống của cha mẹ chúng hay có bao nhiêu đứa trẻ chưa kịp lớn lên đã không trọn hình hài cũng chỉ vì tai nạn giao thông.
Những hình ảnh sao mà xót xa quá, nhiều lắm trên các báo mạng. Một chú bé mới ba tuổi băng trắng toát ngơ ngác nằm trong bệnh viện đã mất cả cha mẹ và một bên chân phải của mình trong một tai nạn khi gia đình vợ chồng người công nhân đưa con mình về quê Nha Trang ăn Tết. Một cậu bé ở Hà Tĩnh cũng ba tuổi cũng mồ côi cả cha lẫn mẹ, lẫm chẫm nhón chân lên thắp nhang cho cha mẹ mình lần lượt chết đi trong hai tai nạn giao thông tiếp theo nhau...
Ít bữa trước thấy hình ảnh người mẹ trẻ ở Gia Lâm Hà Nội khóc lặng trước cái chết thảm thương của cha và con trai mình trong một sớm mai ông đưa cháu tới trường bằng xe máy. Chồng cô ấy cũng mới chết vì tai nạn giao thông một năm trước đó, là nỗi đau chồng lên nỗi đau...
Và mấy bữa nay, nhà ấy có hai cô con gái rượu, một gia đình nông dân hiền lành ở Đắc Lắc. Đứa con gái nhỏ rất ngoan, rất xinh đang học năm giữa phổ thông trung học, bữa đi học về, một tai nạn giao thông cộng thêm thói vô trách nhiệm của bác sĩ ở bệnh viện trong việc cứu chữa, bữa nay cháu bé phải cưa bỏ đi một bên chân vì hoại tử. Nhìn con bé đôi mắt trong sáng buồn buồn động viên lại mẹ, thương quá, lại nhìn cha nhìn mẹ bé ráng nén nỗi xót xa vào lòng để động viên chăm sóc cho con gái trên giường bệnh, thật là đắng lòng, thấu hiểu và muốn chia sẻ nỗi lòng của người làm cha làm mẹ...
Đau đớn quá, bất công quá con người ta đối với nhau, có nhiều kẻ quá coi rẻ tính mạng của mình và của người khác. Đọc báo còn thấy những chuyện cướp giật, lộn xộn ngày càng nhiều trong xã hội ít lâu nay. Ném đá vào xe đang chạy, thanh niên mang vũ khí sẵn sàng gây sự, đánh lộn, chém đứt cả bàn tay, lấy cả mạng người, công an đánh người yêu bằm tím mặt mũi chấn thương sọ não, xách súng vô trường học quậy.... Bây giờ đây mỗi người ta, khi bước chân ra khỏi nhà là cảm giác thấy bất an khi nghĩ tới nhiều nỗi hiểm nguy luôn rình rập, là lo lắng và sợ hãi cho chính mình, cho con cái, cho người thân của mình.
Có đọc báo thấy câu nói xã hội "dân chủ đến thế là cùng", rồi cũng lại đọc của ai đó thấy câu "xã hội Việt Nam đã ở vào tình trạng khủng hoảng chạm ngưỡng báo động, trên mọi phương diện", nghĩ mà đau.
Đau thêm nữa là thái độ vô cảm của nhiều ng` ở quê mình nữa đó bác ơi! Nói ra thì có người sẽ quay lại mắng DQ, nhưng rõ ràng, nhìn quanh xã hội quê nhà mình, cái BỆNH vô cảm đã tràn khắp chốn đến khốn khổ luôn.
Trả lờiXóaNhững tai nạn xảy ra mỗi ngày khắp nơi. Rồi thì bao nhiêu ng` qua lại trố mắt nhìn, không may mảy quay lại hỏi han hay tỏ vẻ giúp đỡ nạn nhân gì hết.
khủng hoảng trầm trọng!
mỗi lần đọc báo bên quê nhà lại thấy đau lòng nhiều thêm, bác ạ!
Mới hai ba bữa nay nữa, lại xe bồn sáng sớm tông thẳng nhà dân ở Phú Quốc, cha con người ta còn đang ngủ gặp nạn mất mạng, vụ cắt bom nổ ở Hà Nội chết thảm bao nhiêu người, rồi xà lan tông sập cầu ở Biên Hòa...
XóaBuồn lắm khi xã hội ngày một đi xuống mọi mặt bạn ơi. Thói vô cảm với cuộc sống người dân, với những sự việc diễn ra hàng ngày, với những người xung quanh, thói vô trách nhiệm trong công việc ở mọi ngành nghề bây giờ như là bình thường, rồi thành quen, thành bệnh lây lan khắp nơi. Cuộc sống bây giờ có quá nhiều nỗi lo lắng, bất an.
hỏi sao có nhiều bạn trẻ đã có cơ hội ra nước ngoài rồi không muốn quay trở lại quê nhà là vì những lý do này nữa nè bác ơi.
XóaNhiều bạn trẻ biết đó nhưng làm sao khác được, vì cuộc sống nên tự phải quen, phải thích nghi còn các bạn có cơ hội ra nước ngoài đi học, đi đây đó... sẽ thấy được người ta học hành, làm việc ra sao, cư xử với nhau thế nào, trong cơ quan hay ngoài đường phố, sẽ không quay về để phải chấp nhận cái xã hội cứ tụt lùi mãi như vậy.
Xóa