Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

Đường lên Tây Nguyên.




Sớm mai, lành lạnh và sương mù giăng trắng những nẻo đường.
Một vài chiếc xe công nông lạch bạch trên đường và những bạn nhỏ đường đi học sớm.
Nắng chiều với bụi đỏ cao nguyên và những vạt dã quỳ cuối mùa rực nắng.

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Tâm sự của người hút thuốc lá.


Đầu năm đọc một bài viết của bạn, tâm sự rất thật, nhẹ nhàng thôi nhưng để cho suy nghĩ hoài. Ghiền thuốc lá! Cái tật bị người ta chê trách nhiều ít lâu nay, có điều vợ con thường nể nang người đàn ông là người chủ gia đình, nhiều công lên việc xuống, cực chẳng đã người ta mới nói ra thôi.

Hút thuốc khi còn là sinh viên, tới giờ hết mấy chục năm, nghĩ mà ớn. Hồi đó a dua theo chúng bạn, ghiền vô cái hại có biết đâu, cũng dợm bỏ hai ba lần rồi chưa xong. Ngày đó nghĩ người trai cầm điếu thuốc phì phèo coi nam tính. Đứng chém gió trước chúng bạn hút một hơi no gió, thổi ra từng vòng tròn lớn nhỏ, vòng trước lòn vô vòng sau, cứ thế cho hết khói, điệu nghệ. Khi đứng ngồi nói chuyện với bạn gái, tay mang điếu thuốc lá thấy tự tin hơn, như là tay chân không dư thừa. Ngày đó phái nữ coi bạn trai hút thuốc cũng bình thường, ai cũng hút hết mà. Yêu thương qua nụ cười ánh mắt, nắm được tay nhau như là đã tỏ tình và chịu đèn nhau rồi chớ nếu thời đó mà biết "hung" nhau, nghe mùi thuốc lá chắc là các nàng sẽ bái bai tránh xa không chút luyến lưu.

Ghiền thuốc lá cũng cực lắm chớ. Sài Gòn bây giờ nhiều người không ưa thuốc lá và ở nhiều nơi công cộng không được hút thuốc. Ngay khi ngồi quán xá ngoài trời, không hiếm lần thấy người nữ bàn bên nhăn mặt, có khi họ bỏ sang bàn khác xa hơn khi bàn mình có người đốt thuốc, mắc cỡ làm sao. Biết chớ.

Sang Mỹ tới chơi nhà người ta, cẩn thận ra ngoài thật xa hút thuốc, sau rồi hít hà nhai thêm cây kẹo bạc hà rồi mới trở vô mà vẫn nghe tiếng ai đó đằng hắng. Ừa, khói thuốc nó còn vương cả trên áo trên tóc, biết chớ.

Đi du lịch nước ngoài hút thuốc là cả một phiền hà. Ở một trạm dừng xe bên Nhật trên đường đi chơi, giữa rừng núi bao la gió lộng, đầy khí đầy nắng gió mà người ta vẫn quây riêng một góc cho mấy con chó cưng đi vệ sinh, chạy nhảy đỡ bó giò cẳng chung luôn chỗ với mấy gã ghiền thuốc lá ở một góc thật xa. Nhìn đám bạn đốm bạn nâu chạy nhảy kế bên qua lớp cửa kính thầm nghĩ tội nghiệp cho mình, người ta nhốt người hút thuốc trong này, coi mình không bằng mấy bạn ấy nữa, còn người sang trọng á, người ta đang mua quà lưu niệm rồi nghỉ chân ngồi uống nước trong phòng lịch sự sạch sẽ trên kia kìa.

Chắc chắn hút thuốc không tốt cho sức khỏe của mình, làm phiền người thân và cả những người khác xung quanh mình. Biết chớ. Có một điều ái ngại nhất là khi hun vợ con, cứ sợ là mùi thuốc lá hôi vương tóc, vương áo vương cả vào phần thương yêu...

Nhớ một lần chở con đi khám răng bác sỹ quen, bữa ấy xong sớm Nhí nói bố đánh men răng luôn đi. Cô nha sĩ khen răng cha Nhí còn tốt đấy. Nói vui với cô chắc tại uống trà, hút thuốc nhiều đó nên răng chắc. Cô cười. Hồi xong việc ra ngoài cô lắc đầu trách nhẹ Nhí, tại sao mẹ và bé lại để cho cha hút thuốc lá nhiều thế này sao. Bé Nhí ăn theo liền: Đó, bố thấy chưa. Từ bữa đó biết nghe lời trách, là hút thuốc ít hơn, là ra khỏi nhà mới hút, là né không để con nhìn thấy và có thói quen không phì phèo trước mặt những người nữ được, dù quen hay lạ và ở đâu, thèm thuốc ra thật xa một góc mà hút.

Đám nhỏ bây giờ hầu hết không hút thuốc, thật mừng. Chúng ghét mùi thuốc lá và ghét cả người hút thuốc. Biết chớ, nhưng tội nghiệp quá, mấy người lớn muốn bỏ thuốc lá lắm nhưng chưa ngay được. Vậy nên khuyên mấy nhỏ đừng có hút vô mai mốt cực lắm.

Bữa ấy anh em hẹn nhau họp mặt một trưa Sài Gòn, nhóm nhỏ blogger như là một bữa đón Tân niên. Không ai nói ra nhưng lại chọn một bàn ngoài trời để cùng nhau hút thuốc lá. Anh mang chai Chivas21, quá đã, nói khui uống mừng năm mới, anh nói anh không uống, quà mấy anh em. Vậy là để dành tới mấy bữa Tết ta sắp tới, lựa bữa đông đông người hãy khui. Mấy lần ngồi với nhau, thấy anh ấy uống ít. Lần nào cũng trò chuyện thật vui, dí dỏm, thường đọc thơ, thơ văn có, thơ toán học có, độc đáo và nói chuyện hài hước cười chơi.
Bữa nay gặp, làm bộ nghiêm mặt nói, có báo đăng bài phê bình anh hút thuốc lá quá trời kìa,. Ghiền cách gì lại còn hút thuốc trên xe hơi khi đi chung với vợ con nữa. Mấy bữa nay mọi người chê trách quá. Anh cười hiền, biết rồi. Công nhận người ta nói đúng chớ, có hút thuốc ở đâu thì hút chớ hút thuốc lá trong xe là quá đáng lắm đó nha. Anh bảo chỉ có bữa đó thôi, tại bữa đó anh ôm tài, lái xe đường dài tới hai mấy tiếng lận.

Thêm tấm hình này cho biết, bốn người thấy trên bàn có bốn gói thuốc, vậy là anh hay em ai cũng hút ráo. Và tấm hình nụ cười nhận lỗi hút thuốc trên xe thay lời muốn nói, hút bữa nay thôi, bớt từ từ rồi sẽ bỏ luôn cho coi. Một bữa nào đó, mấy anh em ngồi với nhau mà không còn thấy gói thuốc nào trên bàn đó nha.

Lúc này thường một mình ở nhà, ngóng những niềm vui ở xa nên người viết còn hút thuốc lá nhiều. Đọc bài tâm sự của bạn ấy chợt giật mình, nghĩ là sẽ bớt hút mỗi ngày một ít rồi bỏ hẳn, coi rồi sao chớ cũng phải ráng thôi. Trời thương trong tứ đổ tường ấy anh và tụi này chỉ vấn vương có một điếu thuốc lá chớ đám này mà dính cái vụ kia kìa thì thôi rồi, khó cai ghiền lắm à nghe.

Nhưng mà nhớ nhắc anh ấy là, bỏ thuốc có nhiều cái thú, một là không phiền tới người khác, nhất là vợ con, hai là bớt tốn tiền, ở VN thuốc lá còn rẻ chớ bên Mỹ á, tám chín chục một cây, mắc chết luôn, và cái thú thứ ba là khi hút thuốc trở lại, giỡn một chút, biết sao không, cái điếu thuốc hút lại ấy nó mới đã làm sao.