Ở phòng khám siêu âm, một chú đốc tờ trẻ nói nhà bác có chồi mầm chi chi đó ở tuyến giáp, hỏi có sao không, chú đốc nói bác phải đi ngay bệnh viện ung bướu, ở đó mới đúng chuyên môn. Coi vẻ mặt chú đốc khi ấy quan trọng lắm.
Đã từng vô thăm người bệnh mấy lần trong cái bệnh viện ung bướu ấy, ai ở đó ít bữa là đi xa. Nghe chú đốc nói vậy đâm hãi.
Bạn bè gần xa lác đác có một vài đứa đã lên đường sớm rồi, có làm điều chi sai trái để ông trời ghét bỏ, tính chuyện kêu tới mình sao, nghĩ càng hãi.
Quăng kết quả khám bệnh vô hộc kéo, không bi ai than vãn cùng ai, quyết tâm quên, đi nhậu cuối tuần phát đã.
Dịp ấy đọc một vài bài trên các trang viết hàng xóm, có trang kể chuyện về một người bạn nào đó tuổi mới đầu bốn đã đi xa vì cái thứ bệnh quái ác đó, thật tội. Lại nữa, một bữa đọc trang một bạn nữ khác, cũng nhơn nhớn rồi, thấy bạn ấy mới khan tiếng thôi đã nghĩ tới thứ bệnh đó. Ngồi đọc cười một mình, thấy hắn còn ham sống hơn đây, đòi lên tới chức bà ngoại mới yên lòng. Còn đây chỉ cần thấy hai cô con gái ở nhà học hành xong xuôi, có việc, đi làm là đủ.
Thế nhưng mà nay bé Nhí mới học tới lớp Sáu, còn bé tí, hu hu...
Không nói ai hay, nhưng thấy lo lo, bắt đầu nghĩ về các con. Mở trang riêng blogspot, dự định viết một ít những tâm sự cuối cùng, nhâm nhi riêng tư và lưu lại vài câu chuyện với con nếu lỡ sớm đi du lịch quá xa.
Mấy tháng sau, một bữa ngồi nâng lên hạ xuống với nhóm bạn ở nhà Út Công. Sẵn có bác sỹ Hiếu, cột chèo nhà Út ngồi kế bên, liền nhá hỏi cái vụ tuyến giáp nó ghi gì gì đó nang nang chồi chồi là sao. Hiếu nói cái này đúng chuyên ngành của em, có phiếu siêu âm lấy em coi. Nhờ bác xe ôm chạy đi lấy liền về cho hắn. Cầm phiếu siêu âm thằng em nói tuyến giáp anh có chồi, nhiều lắm, cả hai bên.
Vậy ra là bữa nay khám và chẩn đoán bệnh trên bàn nhậu vậy. Nhìn cái cách nó soi tờ phiếu siêu âm và trầm ngâm như đang ngồi chơi xì tố, không thể an lòng chút nào. Nó cười cười nói toàn từ chuyên môn, chỉ nghe hiểu mấy từ sinh thiết, ác tính, lành tính, chắc là bê tê, từ nào nghe cũng ớn. Hỏi mới nghe em nói bê tê, nó là là cái giầy, là bình thường hay là... bó tay. Không nói, chỉ thấy nó cười cười. Nhưng sao nó hẹn vào Chợ Rẫy gấp, em siêu âm lại và làm sinh thiết?..
Nhìn cái mặt hắn thấy nghiêm nghiêm, con bệnh hoảng, đang nâng dở ly rượu bỗng mất hết cả hứng, lại nghe hai tiếng sinh thiết hết hồn, buông ngay cái ly xuống bàn.
Cả đám bạn nhậu xúm vào bơm vá chọc quê. Sáu Quang rề rà: nếu mày đi trước, vợ con để tao lo, mày nằm trong trỏng có tao là thằng đầu tiên đứng bên ngoài, vừa thắp nhang vừa nâng ly rượu, nâng hai tay luôn, an tâm đê. Ngồi kế bên, Út Công lớn giọng: He he, bạn mình anh hùng hảo hớn đâu đâu chớ bữa nay coi kìa, thấy cái mặt chết nhát.
Chống chế tại con tao còn bé xíu xiu, mới học lớp sáu à, bâng khuâng khi con đang còn nhỏ, tan ca có bố đón đưa... nhưng đúng là trong lòng chết nhát thiệt.
Ngồi buồn, ngẫm chuyện đời. Lâu nay vẫn ỉ i vào sức khỏe. Bao nhiêu năm chinh chiến ở khắp mọi nơi, làm nhiều nghề.
Thời sinh viên đi sơ tán, đêm hôm B52 bỏ bom ngay đầu hồi, nhà cửa sập hết ráo, chun ra khỏi đống bùn đất, hổng tróc miếng da đầu.
Rồi nhiều chuyến đi biển đụng thời tiết xấu, sóng gió dập vùi mấy ngày trời, tàu vặn răng rắc tưởng như cái vỏ đỗ mà rồi cũng hổng sao. Có chuyến hai tàu đụng nhau, rách rưới te tua ngoài biển khơi, đang đi ca té nhủi dưới hầm máy toàn góc cạnh và sắt thép, hổng sao.
Có chuyến tàu chở đầy sắt vụn lẫn cả đạn bom cũ phế liệu mang qua nước ngoài bán cho người ta. Cái kiểu làm ăn tầm bậy, bỏ bom đạn vô sắt vụn cho nặng ký giống kiểu người ta ăn gian bơm sương sa vào con tôm mang xuất khẩu bây giờ. Vượt biển bao nhiêu ngày, qua xích đạo chói chang nắng không sao, mới tới Jakarta nổ cái uỳnh, tàu bị lưu giữ nơi xứ sở lạ huơ hoắc mấy tháng trời, cũng hổng sao.
Rồi bạn bè khắp chốn, tới đâu cũng ai nâng ly, tay cầm ly, rượu tràn môi với khói thuốc lá cỡ ba chục năm ngoài, toàn thứ độc hại, hổng sao. Bây giờ, tưởng mới qua đỉnh dốc một tí, đã muốn rớt đài sao, tự dưng bỗng thấy mệt nhoài.
Nhỏ lớn có chuyện gì cứ kệ nó cho lướt qua. Mà đúng là hồi nào giờ chưa hề nằm nhà thương một ngày.
Chuyện có một lần dưới Cần Thơ bị tai nạn giao thông, hai thằng bạn thân đưa vô cấp cứu Đa khoa. Hé mắt nhìn quanh phòng cấp cứu bệnh viện, thấy người ta la liệt, hãi quá, tự nhiên người khỏe hẳn, khỏi thấy đau đớn gì hết. Năn nỉ hai thằng bạn về ngay về ngay, coi ghê quá. Cu Đạt cu Cự cười khơ khơ về thì về, đẩy xe cửa sau trốn khỏi bệnh viện.
Mỗi lần vào viện thăm người bệnh, rồi thấy nhiều cảnh đời bệnh tật, thấy xót xa bải hoải, con người ta coi vậy mà mong manh lắm. Vốn sợ bệnh viện, sợ bệnh tật, sợ cả uống thuốc, mỗi lần đi thăm ai bệnh về là khỏi ăn cơm.
Thế rồi đi làm sinh thiết. Chú đốc em sọc ngoáy một hồi, lấy ra một phần của cơ thể, xì xào từ ngữ chuyên môn với nhau, lâu lâu nhìn người bệnh một phát rồi quay đi chớ không cười miếng nào rồi quay qua hẹn ít bữa.
Mấy ngày chờ đợi kết quả thấy dài, lại càng thấy lo hơn. Gõ đầu ông gú gồ tìm hiểu về bệnh tuyến giáp thấy tù mù lắm. Lục lại bài "Bản án của bác sỹ" của một bạn blog, tự nhắc nhở thôi an lòng chờ kết quả sinh thiết coi ác lành ra sao.
Bữa lấy kết quả, đốc Hiếu cười cười, hổng lo đâu anh, nhậu phẻ. Ôi trời! Vậy mà suốt mấy tháng vừa rồi đây sợ chết khiếp. Bữa giờ bạn bè rủ rê, hổng dám nhậu với ai đã là buồn muốn chớt rồi. An lòng, ông Trời còn thương mà.
Cuối cùng thì kết luận của bác sỹ Hoa Súng là: Ăn muối thiếu I ốt sẽ bị bệnh bướu cổ, còn nghe báo đài và quảng cáo của nhà sản xuất muối, chỉ ăn muối I ốt không sẽ có ngày mọc chồi trong tuyến giáp trạng.
Hình minh họa: Bác sỹ Nhí hồi mẫu giáo.